Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 304: Người Cá Biển Xanh




Trong ký ức của “Angel”, vì Elena chưa kết hôn mà có con, lại không biết người cha là ai, cho nên từ nhỏ đến lớn hai mẹ con họ luôn bị người ta bắt nạt.

Cho dù về sau cô ấy có cố gắng cải trang thành con trai, theo tàu buôn ra khơi, học tập chút kiếm thuật từ những thành viên trên tàu thì đứng trước hải quân và đám quý tộc được kế thừa kiếm thuật chính thống, cô ấy vẫn không đỡ nổi một đòn.

Angel thực sự còn quá trẻ.

Cũng không phải vì chưa kết hôn mà có con hay là con riêng sẽ bị kỳ thị, mà hễ là quý tộc thất thế đều rất dễ bị coi thường. Rõ ràng là quý tộc nhưng bởi vì tán gia bại sản, sống còn không bằng người dân bình thường nên dễ bị những người có xuất thân thường dân ấy mang ra làm trò cười, và họ cũng không có khả năng phản kháng.

Trong mắt dân thường, quý tộc là những kẻ ăn trên ngồi trước, nhưng một khi quý tộc sa sút, đám dân thường ắt sẽ cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

Trong trí nhớ của “Angel”, trong số những người bắt nạt họ có một số kẻ lưu manh côn đồ sống phụ thuộc vào thế lực băng đảng trên đảo Whale.

Ở một hòn đảo lớn như đảo Whale, ngoại trừ hải quân của nhà nước và quý tộc ra, còn có một số thể lực băng đảng trà trộn trong dân chúng. Các băng đảng này sẽ phân chia phạm vi thể lực của mình trên đảo Whale, trong phạm vi thế lực này, bọn họ chính là trời, là bố đời, không cho phép người ngoài vượt ranh giới.

Trì Am nhìn đám đàn ông không có ý tốt này, nhanh chóng nhận ra bọn họ là đám tay sai của một thể lực có tên là Black Shark ở vùng này, cũng có thể gọi là chân chạy việc, không có tài cán gì, thậm chí đến cả kiếm thuật cũng chẳng biết được mấy chiều, nhưng bọn chúng có thể cáo mượn oai hùm, cậy có Black Shark đứng đằng sau, người dân bình thường đều không dám chống lại chúng.

Sở dĩ Trì Am nhận ra chúng chủ yếu là vì người đàn ông đang đứng chắn trước mặt cô đây, hắn ta tên là Jeff. Mỗi khi Angel đi biển trở về, hắn đều tới tìm cô thu phí bảo hộ gì đó, cướp đi một phần thu nhập của Angel.

Lúc này Jeff đang đứng bên một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, người đàn ông này trông có vẻ thuộc loại người tử tế hơn Jeff nhiều.

“Joy Dasle, Boss Conor bảo cậu đi một chuyến, liên quan đến chuyện lần này tàu buôn Warren bị hải tặc uy hiếp.” Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề vừa nói vừa dùng ánh mắt không có ý tốt quan sát cô, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc túi đeo bên người cô.

Túi đeo phình lên, tuy không biết trong đó đựng những gì nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô vừa mới từ biển trở về thì đoán chắc hẳn là những thứ tốt, chưa biết chừng còn có tiền vàng.

Giống như gã đàn ông kia, mấy gã đàn ông xung quanh cũng nhìn chằm túi đeo của cô bằng ánh mắt tham lam.

Angel của lúc trước sau khi xuống tàu, bắt gặp đám tay sai dựa dẫm băng đảng cầm đầu bởi tên Jeff này, nếu đánh lại thì sẽ đánh, đánh không lại thì sẽ bỏ ra một khoản thu nhập kiếm được để đổi lấy bình an, cũng là để bọn chúng bỏ qua dễ dàng.

Chỉ là lần này, vì Alex phản bội dẫn đến con tàu Warren mà Trì Am đi theo bị hải tặc tấn công, và tàu Warren này chính là tàu buôn của Black Shark. Lúc đó tất cả người trên tàu đều chết trong tay hải tặc, hai tháng trôi qua, người trên đảo Whale bây giờ hẳn là đã nhận được tin tức, nhìn thấy Trì Am đi cùng nhưng lại có thể bình an trở về, dĩ nhiên sẽ không buông tha cho cô.

“Boss Conor?” Trì Am nhếch mày: “Không phải Lawson à?”

“Ha, Lawson ngược lại đang muốn gánh đó. Tiếc là lần này cả tàu Warren mất tin tức, vật phẩm trên tàu không được chuyển tới đảo Karon kịp thời khiến Black Shark chịu không ít tổn thất nên đã làm kinh động đến Boss Conor.” Lúc người đó nói chuyện không tránh khỏi nhìn cô bằng ánh mắt có chút cảm thông.

Thực ra gặp phải chuyện này, thường thì chỉ đành chấp nhận xui xẻo, nhưng ai ngờ người trên tàu đều chết hết, lại chỉ có một mình cô sống sót, dĩ nhiên phải tìm cô hỏi cho ra nhẽ, vào thời điểm mấu chốt còn có thể đổ tội cho cô là kẻ xui xẻo nữa.

Nếu như Trì Am và những tàu viên kia cùng chết trong tay hải tặc, đám người này cho dù tức giận đến đâu cũng chỉ có thể chịu lỗ lần này.

Thời gian này chúng vẫn luôn ngồi chờ trên bến tàu để hóng tin tức về tàu buôn Warren, Trì Am vừa xuất hiện ngay lập tức bị chứng nhận ra.

Chuyện lúc đầu Joy Dasle đi cùng tàu buôn ra khơi cũng được ghi chép trong số của tàu buôn Warren.

“Được rồi, đi thôi, đừng để Boss Conor chờ lâu nữa.” Một gã đàn ông khác mất kiên nhẫn nói.

Lúc gã ta định đưa tay lôi Trì Am đi, bỗng nhiên có một giọng nói lãnh đạm cẩn trọng vang lên: “Cậu Joy Dasle, cậu để quên đồ này.”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, trông thấy đội trưởng đội tuần tra số 7 Edward Hill đứng ở đó, toàn thân mặc bộ quân phục trắng xanh xen kẽ vừa mới vừa phẳng phiu, hệt như một cây lao trên bến tàu. Trên bến tàu nhộn nhịp hối hả, anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, những cô nàng quý tộc và những cô gái bình dân đi ngang qua bến tàu đều không khỏi hét lên kinh ngạc.

Edward Hill là nam thần rất được các cô gái trên đảo Whale mến mộ, và cũng là đối tượng lấy làm chồng đầu tiên trong lòng các cô.

Edward Hill ném tay nải sang cho Trì Am.

Trì Am đưa tay bắt lấy.

Ánh mắt Edward Hill dừng trên đám đàn ông kia, nhìn đến mức chúng phải trở nên khám núm.

Ngay cả gã đàn ông định lôi Trì Am đi cũng vội vàng rụt tay lại.

Thường ngày những người này đa phần đều trà trộn trong dân thường tác oai tác quái, nhưng nếu chúng đối mặt với quân đội thì chỉ có nước chịu thua, huống chi là đội tuần tra hải quân. Edward Hill lại còn là nam thần được rất nhiều cô nàng quý tộc yêu mến, chỉ dựa vào gương mặt đó thôi cũng đã quá quen thuộc rồi, người dân đảo Whale không có mấy ai là không biết anh ta.

Sau đó Edward Hill nói với Trì Am: “Cậu Dasle, hi vọng sau này có dịp chúng ta có thể hợp tác với nhau.”

Trì Am không khỏi mỉm cười, hiểu ra hành động lúc này của đội trưởng đội tuần tra số 7 là đang giải vây cho cô. Dĩ nhiên “việc hợp tác” này cũng là ý muốn của anh ta, đối với một nhân tài như Trì Am, anh ta vẫn không muốn từ bỏ, không vào hải quân cũng không sao, biết đâu được sau này còn có cơ hội hợp tác.

Mặc dù hành động này của Edward Hill có mục đích rõ ràng, nhưng anh ta đích thân ra mặt vào thời điểm này, Trì Am vẫn phải biết ơn anh ta.

Thế là cô khách sáo đồng ý, chờ cho Edward Hill xoay người rời đi, cô quay đầu nói với đám người kia: “Được rồi, đi thôi.”

Lúc này đám đàn ông kia không dám làm gì nữa, chỉ dùng thái độ cung kính khép nép đưa cô đi khỏi bến tàu.

Sau khi ra khỏi bến tàu, đi thêm một đoạn đường nữa mới rẽ vào một con hẻm tối tăm ẩm thấp. Con hẻm này toàn những loại người chẳng ra làm sao, trong bóng tối có vô vàn ánh mắt ác ý đang rình mò, giống như giòi bám vào xương, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Dĩ nhiên thứ càng khiến Trì Am khó chịu hơn chính là đống rác thải sinh hoạt vứt đầy trên mặt đất, bốc lên một mùi hôi thối gớm ghiếc.

Trì Am có chút ghê tởm, tránh khỏi những đống rác sinh hoạt, đi thêm một lúc nửa cuối cùng cũng đến nơi.

Dọc đường mấy gã đàn ông đưa Trì Am đi đều không dám lên tiếng, ai nấy trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Dựa vào thái độ khi nãy của đội trưởng đội tuần tra, họ cũng không biết rõ Trì Am có quan hệ gì với anh ta, nhưng chỉ cần có dính dáng tới quân đội thì đều không phải người mà họ có thể động vào.

Tuy rằng thấy tiếc vì không thể bòn rút được lợi lộc gì từ Joy Dasle nhưng bọn họ cũng không dám đối xử với cô giống như hồi nãy.

Trì Am bước vào một căn phòng lờ mờ thiếu ánh sáng, trông thấy người đứng đầu Black Shark - Boss Conor - một người đàn ông để râu rậm rạp và trên mặt có một vết sẹo từ khóe mắt trái kéo dài sang tới tận má phải. Đôi mắt ông ta đầy nham hiểm, mỗi khi nhìn ai đều sẽ khiến người đó nảy sinh một cảm giác rùng rợn trong lòng.

Bên cạnh Boss Conor còn có mấy gã đàn ông cầm dao kiếm, những gã này đều mang dáng vẻ điềm tĩnh, kiếm thuật cũng đều không thể xem thường.

Có lẽ ông ta cũng đã nắm được tin tức về chuyện lúc trước nên khi Trì Am tới, vẻ mặt của ông ta cũng coi như có chút thiện chí.

Conor ra hiệu cho người mang ghế đến cho Trì Am, chờ cô ngồi xuống mới nói: “Cậu Joy Dasle, một tháng trước chúng tôi nhận được tin báo tàu buôn Warren đi tới đảo Karon lần này bị hải tặc tấn công, nghe nói người trên tàu đều bị hải tặc giết chết, người nhảy xuống biển cuối cùng cũng rơi vào miệng thú biển. Và hàng hóa trên Warren không tới được đảo Karon kịp lúc dẫn đến tổn thất rất lớn đối với chúng tôi.”