Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 301: Người Cá Biển Xanh




Những người lính tuần tra ở đầu tàu đều biết cô có một người bạn cá heo, hơn nữa ban ngày nó vẫn luôn đi theo tàu, vậy nên nghe thấy tiếng động bên này, họ chỉ ló đầu nhìn một cái, sau đó không chú ý đến nữa.

Cá heo lại bơi xuống nước, đến khi trồi lên lần nữa, Trì Am trông thấy có một người cá đang ngồi trên lưng nó.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh trăng, bọt nước đọng giống như bọt sóng dưới biển trượt trên làn da cẩm thạch trơn nhắn của anh. Cái đuôi cá màu xanh nước biển dưới ánh trăng càng thêm phần đẹp đẽ đến mức lóa mắt, mỗi một vảy cá đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh, còn trong suốt hơn cả ngọc bích.

“Siren!” Trì Am ngạc nhiên khẽ cất tiếng gọi.

Anh nhìn cô một lát rồi giang hai tay ra với cô, trong tay có mấy quả Lam Nguyệt Lượng. Những quả Lam Nguyệt Lượng trông như ngọc bích ấy mang hai màu trắng và xanh ngọc tạo ra sự tương phản mãnh liệt, nhất thời không biết những quả ngọc bích này làm nổi bật lên bàn tay xinh đẹp của anh hay là bàn tay như tượng tạc của anh tôn lên vẻ đẹp của ngọc bích.

Nét đẹp tự nhiên thích hợp với người cá hơn bất kỳ sự điêu khắc nào của người thợ thủ công.

Anh ném mấy quả Lam Nguyệt Lượng lên, Trì Am vươn người bắt lấy.

“Xuống đây!” Anh nói, hai tay đưa ra ý bảo cô nhảy xuống.

Trì Am do dự một thoáng, cất mấy quả Lam Nguyệt Lượng vào trong tui đeo bên mình, sau đó dẫm lên lan can, liều lĩnh nhảy xuống dòng nước.

Người đàn ông đưa tay ra, vững vàng đỡ lấy cô ngồi lên lưng cá heo.

Hai tay Trì Am ôm cổ anh, thân mật chạm nhẹ vào khóe môi anh.

Cơ thể người đàn ông thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng ôm chặt lấy cô, hít mùi hương trên người cô. Không biết những rung động bất chợt dâng lên trong lòng này gọi là gì nhưng nó khiến anh nhận ra mình không muốn buông tay con người đang ở trong lồng ngực, dường như điều anh tìm kiếm suốt mấy trăm năm chính là cô gái này.

Siren lại ôm chặt cô hơn, khi lính tuần tra trên tàu đi tới xem xét, anh ôm lấy cô cùng hòa vào dòng nước.

Anh không nói gì đã ôm cô xuống nước, Trì Am xém chút nữa bị ngạt, vội vàng nín thở.

Sau khi thích nghi được với nước biển bao quanh, Trì Am phát hiện dưới mặt biển vào ban đêm vô cùng tối, ngoại trừ cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình ra, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cô lập tức nhắm chặt mắt lại.

Cá heo vui vẻ bơi bên cạnh họ, thỉnh thoảng quay sang cọ cọ vào người cá. Nó rất muốn có vào Trì Am nhưng khi thấy người cá lạnh lùng lườm mình, nó đành phải ấm ức tiếp tục cọ tiên cá vương.

Bỗng nhiên tay anh chạm vào khóe mắt cô.

Trì Am mở mắt, phát hiện dưới mặt nước biển vốn dĩ tăm tối xuất hiện ánh sáng. Khi những đốm sáng đó tiến lại gần hơn, Trì Am mới nhận ra đây là một loài cá có thể phát ra ánh sáng, chúng bơi thành đàn, tạo ra một luồng sáng rõ rệt.

Vì có chúng ở đây nên thế giới đại dương vốn dĩ tối mịt bỗng trở nên ngập tràn màu sắc.

Đại dương vào ban ngày và ban đêm đều mang những vẻ đẹp riêng.

Người đàn ông nắm tay cô, đuổi theo những chú cá phát ra ánh sáng kia, nhìn thấy cô vui vẻ, sắc mặt anh tuy vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên dịu dàng.

Sau đó anh đưa cô lặn sâu xuống đáy đại dương, cùng cô đi ngắm cảnh đẹp của đại dương vào ban đêm, có loài cá phát sáng, có những viên đá phát sáng, có hải minh châu cùng đủ loại màu sắc rực rỡ, tựa như Thủy Tinh Cung dưới đáy biển, là cảnh đẹp mà con người không thể nhìn thấy hết được.

Ở đó luôn có một con rắn biển khổng lồ trông coi, nó chiếm đóng trên một tảng nham thạch khổng lồ dưới đáy biển, dài đến cả trăm mét, thân hình to khỏe, giống như sắp tiến hóa thành thuồng luồng. Nếu như con người đến gần, nhất định sẽ bị con rắn biển khổng lồ này dùng đuôi quất chết.

Khi họ đến nơi, con rắn biển khẽ nhúc nhích, cái đuôi sắp sửa quét qua liền bị Siren tóm gọn tức thì.

Anh quăng cái đuôi trở lại.

Con rắn biển đang quân trên nham thạch trông thấy anh, cơ thể buông thõng, sau đó bơi đi xa.

Chú cá heo đi theo bọn họ vui mừng chọc ghẹo con rắn biển, đùa nghịch trên đầu nó một lúc rồi mới tiến vào nơi rắn biển canh giữ.

3 tiếng sau, đến khi Trì Am cảm thấy khó thở, Siren mới đưa cô trở lại mặt biến.

Lúc này bóng trăng đã ngả về tây, trời cũng không còn sớm nữa.

“Phải quay về nghỉ ngơi rồi.”

Anh nói bằng giọng trần thuật nhưng Trì Am lại nghe ra sự thất vọng trong đó, cô ôm cổ anh, hôn một cái lên gương mặt ấy, mỉm cười nói: “Tối mai anh tới đón em nhé, em sẽ đi với anh.”

“Ừm.”

Anh bình thản đáp, sắc mặt không có điểm gì bất thường, Trì Am không kìm lòng được lại hôn anh một cái nữa.

Cho đến khi cô thật sự phải quay về, người đàn ông đưa cô đến chỗ con tàu tuần tra của hải quân đang vững vàng tiến về phía trước, lúc Trì Am đang suy nghĩ xem mình sẽ lên tàu kiểu gì thì người đàn ông chợt nhấc bổng cố lên rồi quăng vào tàu.

Trì Am: “..”

Cơ thể lộn nhào trên không một vòng, Trì Am giẫm lên lan can, nhẹ nhàng nhảy lên tàu, đáp đất an toàn.

May mà hai tháng nay cô chăm chỉ tu luyện, nếu không thì bị anh ném một phát như thế chắc chắn sẽ ngã chỏng vó cho mà xem. Trì Am giơ tay hình chữ V vì quả tiếp đất an toàn của mình, sau đó nghiêng người vẫy vẫy tay với người cá và cá heo đang nhìn theo cô, xong xuôi mới vắt quần áo ướt sũng, chuẩn bị trở về khoảng tàu.

Trên đường về, cô gặp Edward Hill từ trong khoang tàu đi ra.

Nhìn thấy cô toàn thân ướt như chuột lột, Edward Hill cau mày hỏi: “Cậu như thế này là...”

“Vừa nãy tôi xuống biển chơi với Ares một lúc...À, quên mất, Ares chính là chú cá heo ban ngày đó.” Trì Am trả lời.

Lời này nghe có vẻ không có vấn đề gì nhưng suy nghĩ kỹ càng một chút thì lại nảy sinh một vấn đề lớn.

Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ mà nhảy xuống biển chơi cùng cá heo, đội tuần tra trên tàu không phát hiện thì không nói làm gì, nhưng khi cô quay lại rồi mà đội tuần tra vẫn không nghe thấy tiếng động gì, nếu như đổi lại là hải tặc...

Trì Am nhìn chăm chăm sắc mặt thay đổi khó lường của anh đội trưởng đội tuần tra số 7 trẻ trung tuấn tú, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Từ lần đầu tiên gặp, anh chàng đội trưởng đội tuần tra số 7 đảo Whale này luôn trong dáng vẻ một người trẻ tuổi tài cao, cần trọng có chừng mực, cộng thêm một chút cảm giác căm ghét đối với hải tặc, vậy mà bây giờ lại lộ ra nét mặt biến hóa thất thường, trong phút chốc phá vỡ hình tượng nghiêm chỉnh chính trực của anh ta.

Trên mặt Trì Am vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên điềm tĩnh, cô nói: “Trưởng quan, không có việc gì nữa thì tôi về nghỉ ngơi đây.”

Ánh mắt Edward Hill từ mặt biển dưới ánh trăng sáng chuyển sang nhìn cô, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Sau khi Trì Am đi, Edward Hill gọi đội tuần tra tối nay đến hỏi chuyện.

Vì buổi tối ngủ quá muộn nên sáng hôm sau lúc Trì Am thức dậy, trời đã không còn sớm nữa.

Cô vừa ra khỏi khoang tàu liền trông thấy đội trưởng đội tuần tra số 7 đang cầm kính viễn vọng đứng trên boong tàu. Nghĩ đến bộ dạng anh ta tối qua, trong lòng cô lại cảm thấy có hơi buồn cười.

Edward Hill cũng nhìn thấy Trì Am, cô đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm thì bị anh ta chặn lại, hỏi: “Kiếm thuật của cậu thế nào?”

“Cũng không đến nỗi.” Trì Am đáp.

Edward Hill đưa mắt nhìn cô, tay vuốt nhẹ kính viễn vọng, bất ngờ rút kiếm đâm về phía cô.

Trì Am phản ứng cực nhanh, trở tay rút kiếm gạt đi lưỡi kiếm sắp sửa làm mình bị thương kia. Cô phóng sang một bên, tốc độ của cô rất nhanh, mũi kiếm thứ hai của Edward lao tới nhưng chỉ đâm vào không khí.

Edward nhìn cô thật kỹ, thu kiếm vào vỏ, nói: “Tôi nghĩ kiếm thuật của cậu không chỉ là không đến nỗi nào đâu, mà có lẽ còn rất cao cường, ở độ tuổi này của cậu không dễ gì luyện được.”

Trì Am không cảm thấy anh ta có sát ý, cô không hề tức giận trước sự thăm dò của anh ta, vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn, nhờ vào may mắn cả thôi.”

“Cậu có hứng thú muốn gia nhập hải quân không? Tôi có thể làm người bảo đảm cho cậu, tiến cử cậu vào hải quân.” Edward Hill nói, kiểm thuật cùng độ tuổi của Trì Am khiến anh ta nảy sinh lòng mến mộ nhân tài.

Bài sát hạch của hải quân cực kỳ khắt khe, nhưng nếu như có người bảo đảm và thực lực có đủ thì vào hải quân lại cực kỳ dễ dàng.

Trì Am nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra ước mơ của tôi là có một con tàu thuộc về riêng mình, sau đó ra khơi buôn bán, không có hứng thú gia nhập hải quân.”

Edward Hill nghe xong có chút tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Mặc dù có rất nhiều người bình thường muốn gia nhập hải quân nhưng hải quân lại có quá nhiều sự gò bó, không tự do như tàu buôn nên không ít người có năng lực đều chỉ hướng đến sự tự do tự tại ngoài biển khơi. Bản thân sở hữu một con tàu buôn, rong ruổi trên mặt biển và đi lại giữa những hòn đảo là ước mơ của rất nhiều đàn ông.

Boss Grey cũng như thế.

Trì Am trải qua một ngày bằng việc tu luyện.

Tổi đến, Trì Am từ khoang tàu đi ra lại bắt gặp Edward Hill mặc quân phục hải quân phẳng phiu đang đứng ở mũi tàu.

Nghe thấy tiếng động, Edward bình thản nhìn sang.

Trì Am nở nụ cười với anh ta rồi đi về phía đuôi tàu.

Ngay sau đó Trì Am phát hiện người đội trưởng đội tuần tra số 7 kia cũng đi cùng mình. Cô nghĩ nghĩ, chợt hiểu ra anh ta vẫn còn nghi ngờ cô, thế nên tối nay muốn xem rốt cuộc cô định làm gì.

Khi trắng nhô lên từ dưới mặt biển, lập tức trông thấy một chú cá heo vọt lên khỏi mặt nước, mang theo bọt bắn tứ tung trên không trung, trình diễn một điệu nhảy tuyệt đẹp.

Rất nhiều binh lính không kìm nổi háo hức chạy lại xem.

Trì Am quay đầu nói với người đội trưởng đội tuần tra: “Trưởng quan, tôi muốn xuống biển chơi.”

Edward Hill chăm chú nhìn cô, không nói lời nào.

Cả người Trì Am nhảy vọt lên, giẫm vào lan can rồi lao xuống phía dưới.

Một chú cá heo hơi tới, Trì Am nhẹ nhàng đáp trên lưng nó, sau đó vẫy vẫy tay với đám người trên tàu rồi cùng cá heo chìm vào dòng nước để đi gặp người đàn ông của cô.

“Ê, ban nãy thấy rồi chứ? Cậu ta đáp thẳng lên mình cá heo!” Một binh lính ngạc nhiên nói.

“Joy trông có vẻ khá gầy nên chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì, cá heo có thể chịu được thể trọng của cậu ấy.”

“Cậu ấy giữ thăng bằng tốt thật!”

“Này, điều tôi càng tò mò hơn là cậu ấy lên đây bằng cách nào nhỉ?” Một binh lính khác nói.

“Ai mà biết được, tóm lại là trên tàu không có ai giúp đỡ cậu ấy cả, tối qua thậm chí tôi còn không biết cậu ấy xuống biển chơi nữa. Gã này đúng là một quái nhân, thế mà lại muốn xuống biển chơi với một con cá heo, dù con cá heo đó có là bạn với cậu ấy đi chăng nữa thì cậu ấy cũng đâu cần phải làm đến mức này, đúng là liều lĩnh thật.”

Nghe thấy những lời bàn tán của các binh lính xung quanh, Edward Hill không nói gì, chỉ nhìn xuống mặt biển, chờ Trì Am quay lại.

Chỉ cần cậu ta quay lại, mọi sự nghi ngờ trong lòng mình ắt có câu trả lời thôi.