Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 281: Nam Nhiều Nữ Ít




Tư Ngang nâng cằm cô lên ngắm nghía, phát hiện bây giờ gương mặt xinh đẹp này đang cười rất ngọt ngào, không hề có chút mờ mịt nào, tận sâu trong đáy mắt mơ hồ hiện lên mấy phần ranh mãnh vì hổ được khu bốn.

“Đoan Mộc Linh bị xử lưu đày, sau khi anh ta khỏi bệnh sẽ đưa đi phục dịch ở biên giới, cả đời này không được quay lại thành.”

Sau khi Trì Am nghe xong, đã hiểu ra Kỷ Tu hạ quyết tâm tàn nhẫn vứt bỏ Đoan Mộc Linh.

Lệnh lưu đày đối với loài người mà nói vô cùng tàn nhẫn, cả đời không thể về thành, không chỉ không thể trở về thành phố trong khu bốn, mà cũng không được phép bước vào các thành phố khác. Có thể nói, lệnh lưu đày không những chặt đứt tiền đồ của anh ta mà đồng thời còn chặn hết tất cả đồ dùng sinh hoạt cũng như thức ăn do quân đội cung cấp. Đối với một người lính mà nói, ngoài tội chết cùng với tù chung thân ra thì đây là hình phạt nặng nhất.

Còn về phần bồi thường các thứ khác, Trì Am vừa nghe xong cũng không để bụng.

Tự Ngang nói xong chuyện này, lập tức vươn tay ra vác cô lên, khiêng trở về phòng.

Trong lòng Trì Am có một dự cảm chẳng lành nằm bò trên vai anh mở miệng hỏi: “Quan chỉ huy, anh định làm gì thế?”

“Làm... em!”

“... Nhưng hôm nay em không làm gì hết mà.” Thậm chí cô còn chưa lột quần áo của Đoan Mộc Linh đã cắt thứ đó của anh ta rồi, chính là vì không muốn người đàn ông này có cơ hội lăn lộn mình.

“Không có sao?” Tư Ngang ném cô lên giường, sau đó đè tới nhắc nhở cô: “Anh ta đưa em về nhà của mình, nghe nói lúc anh ta bị người khác phát hiện thì đang nằm trong bồn tắm, trên người đều là máu, quần áo...”

“Em nhắm mắt lại cởi quần áo của anh ta, chỉ cởi chiếc bên trên thôi.” Trì Am nhấn mạnh.

Anh đừ” một tiếng, vươn tay lột sạch quần áo của cô, sau khi lột cô trơn bóng lại cởi của chính mình...

Bóng trăng đã ngả về phía Tây, cả người Trì Am đổ đầy mồ hôi: “Không được rồi, đừng tới nữa.”

Vì để tránh cho anh lại dở chứng, đầu cô gối lên một cánh tay của anh, cơ thể mềm mại đè lên lồng ngực anh. Hai tay ôm chặt lấy eo anh, giọng nói khàn khàn, cất tiếng mềm như bông: “Anh còn chưa hỏi hôm nay em đã đi đâu đấy?”

Tư Ngang nằm ngửa ở đó, mặc kệ cô giống như tiểu yêu tinh quấn lấy mình, tiếp lời cô: “Vậy em đã đi đâu thế?”

Trì Am lập tức nói ra những nơi mình đi qua cho anh nghe, cùng lúc đó cũng nhắc tới tình hình của Triệu Lý, cuối cùng thấp giọng nói: “Năm đó, em và chị gái cùng cha mẹ đi đào vàng ở biên giới. Chúng em đi ngang qua một hẻm núi, phát hiểm trong hẻm núi đó có một loại tinh thạch không biết tên. Đáng tiếc tinh thạch đó quá rắn chắc không thể chia cắt để mang đi, chỉ đành từ bỏ... Năm đó người cùng nhau tới hẻm núi, ngoài cha mẹ em đột nhiên mất vì sự cố ngoài ý muốn thì còn có mấy người như chị gái em và Triệu Lý. Họ đột ngột bị ốm, các chức năng trong cơ thể suy yếu...”

Tư Ngang yên lặng lắng nghe.

Bầu không khí yên tĩnh này khiến Trì Am cảm thấy hơi khó chịu, cô nằm bò trên lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, cố ý ra vẻ thoải mái nói: “Nhưng em khác bọn họ! Anh nhìn đi, bây giờ em thật sự khỏe mạnh, không hề bị làm sao hết. Em cũng sẽ cố gắng tiếp tục nghiên cứu các loại thuốc, cứu bọn họ. Nên ngày mai anh đi nói với Kỷ Tu, kêu anh ta cho phép em đưa mấy người bình thường đã bị suy kiệt các chức năng trong cơ thể về nghiên cứu đi.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng rồi hôn lên trán cô, giọng dịu dàng nói: “Được rồi, khuya lắm rồi đấy, em ngủ đi.”

Trì Am đáp lại một tiếng sau đó lại liếc nhìn anh, rầm rì nói: “Anh phải tin tưởng em.”

Anh không nói gì cả, thấy dáng vẻ của cô vẫn rất có tinh thần, liền lật người đè cô xuống dưới người...

Hai ngày sau, Trì Am nghe nói về chuyện Đoan Mộc Linh đã bị đưa ra khỏi thành.

Đoan Mộc Thư tự mình đưa tiễn em trai mình, khi trở về vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Anh ta nhìn thấy Trì Am, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn lịch sự hỏi han: “Cô Trì không sao chứ?”

Đôi mắt cô xoay chuyển, cố ý nói: “Có sao chứ, nhưng hôm nay đã gần lành hẳn rồi.”

Đoan Mộc Thư coi cô như một cô bé bướng bỉnh, tính cách vẫn thân thiết như cũ, hoàn toàn không để ý tới thái độ của cô, nói: “Cô Trì, vết thương trên người của A Linh...”

Vẻ mặt Trì Am lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Đây là kết cục mà anh ta đáng nhận lấy.”

Đoan Mộc Thư chỉ đành thở dài khi thấy cô xoay người rời khỏi không chút thương xót.

Chờ đến khi cơ thể của Trì Mộng đã khôi phục được kha khá rồi, việc hợp tác quân sự giữa hai khu cũng đã bàn bạc xong xuôi, kỳ kết xong hợp đồng, Tư Ngang liền cáo từ.

Lúc rời khỏi, Trì Am nhân thể dẫn theo máy người bị nhiễm phóng xạ dẫn tới việc các chức năng trong cơ thể bị suy kiệt đi cùng, coi như đó là sự đền bù của khu bốn với cô. Tuy rằng khu bốn cũng muốn giữ lại một người để họ nghiên cứu loại bệnh do phóng xạ gây ra này một chút. Nhưng sau khi đám người đó sử dụng đan dược của Trì Am, phát hiện đi theo cô nói không chừng còn có thể chữa trị được, không hề do dự lựa chọn đi theo Trì Am. Khu bốn cũng không tiện tranh giành người với cô, chỉ đành từ bỏ.

Trên đường trở về, họ tiện đường rẽ vào hẻm núi năm đó.

Hẻm núi này nằm ở biên giới của khu bốn, Kỷ Tu cấp quyền tự do đi lại cho họ. Đây cũng là một trong những bù đắp cho Trì Am. Vì vậy sau này cô muốn đi tới biên cảnh tiếp giáp với khu bốn, không cần phải sợ đội tuần tra của khu này coi là kẻ xâm nhập vượt biên, bị trục xuất trở về. Tiện cho việc về say cô thu thập thảo dược và nghiên cứu ở vùng biên giới.

Xe huyền phù đi đến trước hẻm núi kia thì dừng lại, đám người lần lượt xuống xe theo trình tự.

Triệu Lý ho khù khụ liếc nhìn chỗ đó rồi nói: “Chính là chỗ này, đi vào bên trong khoảng một nghìn mét sẽ có một cái hang bị dây leo che khuất. Nhưng tôi khuyên các anh, dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị gì, thì tốt nhất đừng dễ dàng tiến vào bên trong.”

Tư Ngang nhìn vào bên trong, hẻm núi này thực vật xanh tốt um tùm, mọc rất nhiều cây cối cùng cỏ dại, không thấy chỗ nào kỳ lạ.

Tư Ngang chắc chắn sẽ không lấy mạng binh lính của mình ra để đùa giỡn, vì vậy không định lựa chọn tiến vào trong.

Họ dừng ở trước hẻm núi một lát, Trì Am dẫn người đi hái một ít thực vật trước hẻm núi này, sau đó đặt một thiết bị định vị ở đây, lúc này mới ngồi lên xe huyền phù rời khỏi.

Hai ngày sau họ trở lại khu năm.

Sau khi trở lại khu năm, Trì Am vùi đầu bận rộn nghiên cứu, cũng sắp xếp cho mấy người được cô đưa về ở lại tòa nhà bên cạnh nơi nghiên cứu, tiện cho việc nghiên cứu của họ.

Vì thế, Trì Am lấy đan dược mình luyện chế ra, để cho tất cả mọi người của Viện nghiên cứu cùng nhau tham gia thực hiện.

Cô nghĩ, nếu nhỡ đâu thêm mấy năm nữa, tình hình sức khỏe của cô cũng giống như mấy người Trì Mộng, chịu ảnh hưởng của phóng xạ, suy kiệt chức năng cơ thể, những người này đã nghiên cứu ra thuốc chữa trị tương ứng rồi thì sao?

Một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao, càng có nhiều người hơn, tiếp thu ý kiến của mọi người, nói không chừng có thể giành được kết quả bất ngờ thì sao.

Trì Am đã gần như coi Viện nghiên cứu là nhà, Tự Ngang đều nhìn thấy hết nhưng không hề ngăn cản, chẳng qua mỗi ngày vẫn sẽ tự mình xách cô trở về nhà, chiếm hữu có cả một đêm.

Lục Hành cùng Nguyên Tịch không hiểu tại sao cô lại say mê nghiên cứu các loại thuốc như vậy, đã thế Tự Ngang còn dung túng cô.

Lục Hành tưởng rằng cô vẫn chưa từ bỏ ý tưởng năm đó, nghĩ ngợi một chút rồi cũng không hỏi nhiều.

Nháy mắt, lễ thánh sinh mười năm một lần đã tới.

Đây là ngày hội liên hoàn của cả nhân loại, đồng thời cũng tượng trưng cho ngày con người từ lúc được sinh ra cho đến lúc chết đi, rồi lại có thể trở về khu sinh sản một lần nữa. Mọi người tụ tập ở khu sinh sản ăn mừng sự chào đời của nhân loại.

Trì Am cũng khá hào hứng khi nghe nói đến khu sinh sản này, cuối cùng cô cũng buông công việc nghiên cứu trong tay, quyết định đi theo họ tới xem nơi con người được sinh ra.