Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 279: Nam Nhiều Nữ Ít




Lục Hành nghe thấy giọng anh ta, lập tức túm lấy vạt áo Đoan Mộc Thư lạnh lùng nói: “Đoan Mộc Thư, tốt nhất anh nên cầu nguyện cho Đoan Mộc Linh không làm cô ấy bị thương đi. Nếu không khu năm sẽ khai chiến với khu bốn. Cho dù có vi phạm hiệp ước hòa bình của nhân loại, chúng tôi cũng sẽ không màng gì hết.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Đoan Mộc Thư giật thót, chợt hiểu ra, thằng em Đoan Mộc Linh khiến người đau đầu kia của anh ta đã ra tay với Trì Am ròi.

Sau khi gặp lại Trì Am ở thành phố trung tâm, anh ta đã biết đứa em trai có vấn đề kia hoàn toàn không hề từ bỏ cô. Thậm chí trong lòng nó muốn có được cô, nếm thử mùi vị của người phụ nữ này. Còn về chuyện sau khi được đến, anh ta cũng không thể đảm bảo được rằng liệu nó có cảm thấy chán ngấy vì đã đạt được mà ra tay giết cô hay không.

Bởi vì trước kia Đoan Mộc Linh cũng làm như vậy đối với những người chuyển giới được đưa đến.

Trong lòng Đoan Mộc Thư nóng như lửa đốt, nhưng vẫn bắt buộc phải an ủi cơn giận dữ của Lục Hành trước, sau đó điều động binh lính, lập tức đi tới nơi ở của em trai mình, cứu người ra trước rồi bàn sau.

Trên đường đi, Đoan Mộc Thư dè dặt nói: “Trì Am là phụ nữ, hơn nữa mã gen của cô ấy vô cùng hoàn mỹ, đàn ông khó có thể chống cự được sự mê hoặc của mã gen thuộc về cô ấy. A Linh nhất định sẽ không làm tổn thương cô ấy đâu.”

Cùng lắm chỉ chiếm đoạt cô, loại chuyện mây mưa giữa đàn ông và phụ nữ này cũng không có gì cả.

Lục Hành cười mỉa mai nói: “Khi anh ta bắt Trì Am đi là anh ta đã bắt đầu tổn thương cô ấy rồi. Nếu anh ta...” Lục Hành nghĩ tới khả năng nào đó, vẻ mặt bỗng trở nên cực kỳ âm trầm.

Trong lòng anh ta, Trì Am không giống như những người phụ nữ khác.

Sự khác biệt này nằm ở sự kiên trì ngây thơ đến buồn cười của cô, thậm chí cả đời này cô chỉ muốn một người đàn ông, có thể nói một lòng một dạ với Tự Ngang. Khiến cho những người đàn ông khác có ý đồ với cô ấy chỉ cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ Tư Ngang.

Nhưng chính vì sự kiên trì ngây thơ đến nực cười này của cô, lại trở thành thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, đẹp đến độ Lục Hành không nỡ phá vỡ nó, thậm chí nguyện ý nhìn cô có thể làm đến mức nào.

Tại sao người phụ nữ không thể toàn tâm toàn ý với một người đàn ông đến già chứ?

Cho nên, anh ta đều rất tức giận với bất cứ chuyện gì hay kẻ nào muốn phá hư sự kiên trì của Trì Am. Thậm chí anh ta còn không muốn nhìn thấy Trì Am sẽ biến thành dáng vẻ gì sau khi bị Đoan Mộc Linh xâm phạm.

Nhưng Lục Hành có thể chắc chắn rằng, nếu sau khi Trì Am bị người đàn ông khác ngoài Tư Ngang ra nhúng chàm, cô nhất định sẽ không giống những người phụ nữ khác dễ dàng tiếp nhận, thậm chí cho rằng đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Bởi vì rất nhiều phụ nữ đều như vậy, những người phụ nữ đó không hề để bụng người đàn ông đang đè lên người mình là ai, chỉ hưởng thụ khoái cảm đơn thuần do xác thịt mang tới.

Trì Am sẽ suy sụp.

Còn Tư Ngang...

Lục Hành nghĩ tới Tư Ngang vẫn còn đang họp, lạnh lùng nói: “Lần này các người cứ chuẩn bị hứng chịu lửa giận của quan chỉ huy chúng tôi đi!”

Đoan Mộc Thư nghe thấy câu này, trong lòng bỗng ớn lạnh, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này anh ta mới nghĩ tới hậu quả lần này do Đoan Mộc Linh gây ra, cho dù Trì Am có hoàn hảo không sứt mẻ ra ngoài, nhưng hành vi của em trai mình đã chọc giận nghiêm trọng đến Tư Ngang. Nếu như Tư Ngang kiên quyết muốn đối phó với Đoan Mộc Linh, thậm chí là cả khu bốn...

Hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng.

Lúc này Đoan Mộc Thư chỉ có thể thấp thỏm không yên kêu người lái xe nhanh hơn, để ngăn cản thằng em ngu đần gây rắc rối, hơn nữa hy vọng Trì Am bình an vô sự. Nếu như Trì Am hoàn hảo nguyên vẹn, nói không chừng Tư Ngang có thể nể tình cô không có việc gì, cơn cuồng nộ sẽ giảm bớt. Ít nhất không cần giống như những gì Lục Hành đã nói, muốn sử dụng vũ lực với khu bốn. Nếu không, cho dù sau khi xảy ra chuyện đó Tư Ngang sẽ phải chịu sự chế tài của quân đội, nhưng khu bốn cũng đủ thảm.

Trong đầu Đoan Mộc Thư đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giảm bớt sự tổn thất của khu bốn xuống mức thấp nhất, hơn nữa còn xoa dịu lửa giận của khu năm.

Nhanh chóng tăng tốc, hai mươi phút sau, cuối cùng họ cũng đến được nhà của Đoan Mộc Linh.

Thật ra họ đã quá quen thuộc với loại việc bắt người phụ nữ mình coi trọng đưa về nhà ngủ này rồi. Nếu như là người phụ nữ khác, ngủ xong thì thôi, nhưng người phụ nữ của Tư Ngang lại không dễ ăn tới miệng như vậy, kết quả cũng rất đáng sợ.

Chỉ có điều kẻ biến thái không phải con người như Đoan Mộc Linh, hoàn toàn không sợ Tư Ngang, cũng sẽ không nghĩ tới việc đắc tội Tư Ngang thì sẽ có hậu quả ra sao, cho nên bắt được người lập tức đưa về nhà.

Sau khi mấy người Đoan Mộc Thư xuống xe, anh ta không chờ thân vệ đứng canh ở cửa của Đoan Mộc Linh mở miệng, đã lạnh lùng nói: “Còn không thả thân vệ của cô Thì ra!”

Đám binh lính liếc nhìn anh ta, vội vàng áp giải mấy người dưới hầm ngầm tới.

Lục Hành nóng ruột lập tức đá văng tên lính che phía trước, bước vội vào trong, ánh mắt xoay chuyển kêu người dẫn đường, xông thẳng lên của Đoan Mộc Linh.

Đi đến trước cánh cửa phòng đóng chặt kia, hai tay anh ta lấy súng ra, tiếng đoàng, đoàng, đoàng vang lên, cánh cửa kia lập tức biến dạng.

Tiếp theo đó, hai tay anh ta xoay chuyển thu súng lại, tung ra một cước, thô bạo đá văng cánh cửa hợp kim đã biến dạng kia.

Mùi máu tươi bay ra từ trong phòng.

Trong lòng Đoan Mộc Thư cùng Lục Hành thắt lại, vội vàng đá mở cánh cửa đổ xiêu vẹo, vội vàng chạy vào trong.

Bên trong phòng không một bóng người.

Hai người bỗng sững sờ.

“Nhà vệ sinh!” Lục Hành tinh mắt nhìn thấy nhà vệ sinh hé mở một nửa, chạy nhanh qua đó.

Đoan Mộc Thư thầm lo sợ đi theo, trong lòng thầm cầu nguyện thằng em trai ngu dốt kia đừng có thật sự giết chết Trì Am, hay làm cô bị thương. Nhưng vết máu đỏ thẫm trên tấm thảm khiến trái tim anh ta chìm tận đáy cốc. Mùi máu tanh nồng nặc như vậy, rõ ràng có người bị thương cực nặng, nếu chết rồi...

Lúc này, Lục Hành mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, sau đó cứ đứng trên trần nhìn ở cửa nhà vệ sinh như vậy.

Trong lòng Đoan Mộc Thư ngày càng thấp thỏm, nhưng vẫn chen tới liếc nhìn.

Tuy nhiên vừa nhìn, con người anh ta lập tức có rụt lại, vội vàng đấy Lục Hành ra, nhào tới vớt người đang ngâm trong bồn tắm ra, la hét thảm thiết: “A Linh, em sao thế? Người đâu, mau gọi bác sĩ...”

Đoan Mộc Linh nhắm mắt nằm trong bồn đầy máu, làn da trắng nhợt, dáng vẻ thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Lục Hành chậm rì rì nhường vị trí, để binh lính phía sau tiến vào, ánh mắt lại quan sát xung quanh, nhìn thấy cánh cửa sổ của phòng vệ sinh bị mở ra, trong lòng đã hiểu rõ.

Sau đó ánh mắt anh ta lại đặt lên trên người Đoan Mộc Linh toàn thân đẫm máu, chậc chậc” hai tiếng, mèo khóc chuột nói: “Đáng thương quá đi, lại bị thương nặng như vậy, chảy không ít máu nhỉ? Không ngờ Đoan Mộc Linh còn có sở thích tự ngược đãi bản thân đấy, thật kỳ lạ! Ôi, tuy rằng anh ta đáng thương, nhưng tôi vẫn phải hỏi một chút, cô Trì đâu rồi? Cô Trì đáng thương bị anh ta đưa đến nơi nào rồi hả? Chính anh ta thích tự ngược cũng không sao, nhưng không làm cô ấy bị thương đấy chứ?”

Đoan Mộc Thư tức giận trừng mắt với anh ta: “Lục Hành, chẳng lẽ anh không thấy vết thương trên người nó không phải do chính mình gây ra sao?”

Lục Hành nhún vai, làm như không liên quan đến mình nói: “Vậy thì đã sao? Đừng quên là cô Trì bị anh ta bắt tới đây, tôi còn muốn hỏi các anh đấy.”

Đoan Mộc Thư nghẹn lời, lúc này anh ta nào biết Trì Am ở đâu chứ?

Thật ra anh ta cũng rất tò mò, không hiểu tại sao chuyện lại trở nên như vậy? Cùng với việc lo lắng cho em trai mình thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất Trì Am không ở đây, có lẽ sự việc không tồi tệ đến vậy, hẳn là không cần phải hứng chịu ngọn lửa giận đến từ khu năm.

Nhưng chuyện sau đó đã chứng minh, cách nghĩ lúc này của Đoan Mộc Thư vẫn còn quá ngây tho.

Bởi vì anh ta không biết, bây giờ người phụ nữ nào đó đã chạy tới chỗ quan chỉ huy đang họp hội nghị quân sự, nhào vào lòng anh, tỏ ra đáng thương mà mách lẻo ngay trước mặt quan chỉ huy Kỷ Tu của khu bốn.

“Tự Ngang, tên biến thái Đoan Mộc Linh kia bắt nạt em, không chỉ làm trật khớp tay em mà còn bắt em đến nhà anh ta nữa...”