Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 278: Nam Nhiều Nữ Ít




Mấy ngày liên tiếp, Trì Am đều cho Trì Mộng dùng Bồi Nguyên Đán, dựa theo mức độ tiếp thu của cơ thể cô ấy mỗi ngày uống năm viên.

Kết quả cũng hiện rõ, tinh thần và sắc mặt của Trì Mộng đã chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nét mặt nhanh chóng tỏa sáng nhàn nhạt. Cả người như thể giảm bớt một tầng bệnh trạng, trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, cho người ta một loại ảo giác cô ấy đang dần khôi phục.

Dĩ nhiên, nhóm y bác sĩ cũng ngạc nhiên không thôi, rất nhanh đã tìm ra ngọn nguồn khiến bệnh tình của Trì Mộng chuyển biến tốt đẹp, lần lượt tìm Trì Am dò hỏi.

Trì Am rất rộng lượng mà ném một lọ Bồi Nguyên Đan cho họ nghiên cứu.

Lúc quyết định cho Trì Mộng dùng Bồi Nguyên Đan, cô cũng đã từng suy xét. Trong thế giới này, ngoài cô ra không ai có thể luyện chế thành công đồ vật thuộc về thuật luyện đan này. Bởi vì luyện đan cần phải dùng tới linh lực, những đan dược đó chỉ có thể hấp thu linh lực mới có thể thành hình, nếu không chính là bã thuốc hoặc nước, thậm chí còn không thể phát huy được một phần mười hiệu quả của thuốc.

Mà rõ ràng, người của thế giới này sẽ không cảm nhận được linh lực.

Vì vậy, cô đưa Bồi Nguyên Đan này cho họ, ngoại trừ việc có thể phân tích ra thành phần bên trong đan dược ra, họ lại không biết làm thế nào để luyện chế cùng dung hợp, khiến chúng hình thành đạn hoàn.

Tuy nhiên, có thể dẫn dắt họ, để họ nghiên cứu ra càng nhiều loại thuốc có ích.

Còn về phần liệu có người vì chuyện này mà nghi ngờ cô hay không, thì hoàn toàn không cần phải lo lắng những thứ này.

Bởi vì pháp luật của thế giới này vẫn bảo vệ người phụ nữ, hơn nữa phía sau cô còn có Tư Ngang. Anh sẽ giúp cô xử lý tốt những vấn đề sau đó, kêu cô cứ mạnh dạn cho Trì Mộng dùng. Vì vậy Trì Am cũng vô cùng dứt khoát, không hề bận tâm chuyện này bị bại lộ.

Trong khoảng thời gian Trì Am nghiên cứu bệnh tình của Trì Mộng, cô cũng không nhàn rỗi. Tranh thủ hôm nào đó có thời gian rảnh, cô dẫn theo vệ binh trở lại khu vực người dân thường sinh sống khi trước.

Sau khi bước qua cánh cửa, thế giới như thể chia đôi, một là quân doanh lạnh bằng nghiêm ngặt, những người đi lại trên đường phố đều là đàn ông mặc quân trang chỉnh tề nghiêm túc. Một chỗ khác lại là nơi rất nhiều dân nghèo cùng với những bình thường sinh sống. Nơi đây tràn ngập hơi thở nồng đậm của cuộc sống, cũng như lạc hậu, đói nghèo cùng tội ác.

Trì Am bình tĩnh dẫn nhóm thân về mặc thường phục, trở lại nơi hai chị em nhà họ Trì đã từng sống mười mấy năm.

Cô lại lần nữa ăn mặc thành dáng vẻ của một cậu bé, đầu đội một chiếc lưỡi mũ trai, giấu hết tóc vào trong mũ. Nếu không nhìn kỹ thì mọi người sẽ chỉ cho rằng cô là một thiếu niên còi cọc suy dinh dưỡng.

Họ mất mấy ngày âm thầm điều tra dò hỏi, cuối cùng Trì Am cũng đã lấy được tài liệu mà mình muốn.

Trì Am dẫn theo mấy thân vệ, bước vào một căn phòng tối tăm chật chội, tìm được chủ nhân của nó. Khi nhìn thấy người đàn ông vô cùng gầy yếu nằm trên giường kia, đám thân vệ đi theo cô cũng cực kỳ ngạc nhiên.

“Cậu là ai...” Người đàn ông nằm trên giường suy yếu hỏi.

Thoạt nhìn anh ta có vẻ ngoài như ông lão sắp gần đất xa trời, nếp nhăn phủ kín trên khuôn mặt. Mái tóc hoa râm thưa thớt, giống như một ông cụ đã gần chín mươi tuổi, hơn nữa có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Người bình thường sinh lão bệnh tử, sẽ không bị người bên trên chú ý tới, chết rồi thì đưa đến nhà tang lễ hỏa táng, sau đó lại đưa tro cốt trở về khu sinh sản, cứ thể thúc cuộc đời của một con người.

Sinh ra ở khu sinh sản, chết đi lại trở về nơi đó, đây là số mệnh của con người ở thế giới này.

“Trước đây tôi ở khu AU-14, đã từng ra khỏi thành đi đào vàng cùng với cha mẹ và anh.” Trì Am bình tĩnh lên tiếng.

Người đàn ông nghe xong, không khỏi bật cười nói: “Cả đời này của tôi đã đi rất nhiều nơi, không biết cậu nói là chỗ nào... Ồ, hình như cậu không hề sợ hãi chút nào khi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi nhỉ?”

Năm nay anh ta cũng mới hơn ba mươi. Độ tuổi này đối với loài người mà nói vẫn đang trong thời kỳ thanh niên trai tráng. Ngay cả người bình thường, với tuổi thọ của con người trong thế giới này đều vẫn còn rất trẻ.

Vì vậy, các thần vệ của Trì Am mới sẽ tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông này. Trước khi họ đến đây, đã nghe ngóng thông tin của người đàn ông này một cách rõ ràng, nhưng không nghĩ tới khi vừa trông thấy người thật, sẽ có dáng vẻ như vậy.

Trì Am không nói chuyện, mà bình tĩnh kiểm tra sức khỏe cho người nọ.

“Cậu là bác sĩ hả?”

Trì Am gật đầu, lấy một viên đan dược ra, kêu người bán cho anh ta, lúc này mới nói: “Triệu Lý, anh có còn nhớ rõ chuyện mười ba năm trước, các anh đã từng đi ngang qua một hẻm núi nơi biên cảnh, khi đó phát hiện ra một loại tinh thể kỳ lạ bên trong hẻm núi đó không?”

Sau khi nuốt đan dược xong, tinh thần của người đàn ông đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng có thể suy nghĩ kĩ càng. Anh ta nheo mắt lại chậm rãi nói: “Mười ba năm trước à, để tôi nghĩ xem, chuyện này quá lâu rồi, lúc đó hình như tôi còn chưa đến hai mươi tuổi...”

Một tiếng đồng hồ sau, Trì Am rời khỏi khu dân thường.

Khi đi trên đường phố đông người qua lại, cô có chút thất thần, mãi đến khi các thân vệ nhắc nhở mình, cô mới phát hiện bản thân suýt chút nữa đã đâm đầu vào trong một con ngõ không biết nối tới nơi nào.

Trì Am im lặng một lúc, ngay khi đang định rời khỏi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng động lạ thường. Trì Am nghe thấy tiếng rên rỉ của thân vệ, cô lập tức xoay người nhìn qua, đã thấy một đám quân lính mặc quân phục màu xanh chế ngự thân vệ của mình.

Trì Am lùi về sau một bước nói: “Các người làm gì thế? Tôi chính là khách của trưởng quan Kỷ!” Nói xong, cô lấy thẻ cư trú tạm thời ra.

Đám binh lính kia lạnh nhạt nhìn cô, sau đó hai bên tránh ra nhường một con đường, tiếp theo đó chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh bước ra, nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu khát máu, sau đó nở một nụ cười vô cùng ác ý với cô.

Trì Am nhíu mày, tâm trạng trở nên rất xấu.

Đoan Mộc Linh bước tới, nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Cô gái, muốn đối phó với cô thật không dễ nhỉ! Đáng tiếc lúc ở thành phố trung tâm vẫn luôn không có cơ hội. Nói ra thì, cơ hội hôm nay vẫn là do cô ban tặng đấy! Còn nữa, bây giờ Tự Ngang đang mở một cuộc họp quân sự khẩn cấp, anh ta sẽ không kịp thời xuất hiện cứu cô đâu.”

Trì Am vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn anh ta.

Đoan Mộc Linh bước lên trước, túm lấy cổ tay cô. Trong lúc cô ra sức giãy dụa, anh ta không hề nương tay gập lại, bẻ trật khớp cổ tay cô, thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên trắng bệch, cười đầy ác ý: “Ngoan một chút đi, cô cũng không muốn nếm khổ đâu nhỉ?”

Trì Am cúi gằm mặt xuống.

“Được rồi, dẫn hết đi.” Đoan Mộc Linh nói với đám binh lính phía sau, kéo cổ tay bị gãy kia của cô, đẩy cô lên một chiếc xe quân sự, đưa cô rời khỏi.

“Cô Trì...”

Thân vệ nhìn chiếc xe lái đi với vẻ mặt giận dữ, cuối cùng không cam lòng bị đám binh lính của khu bốn trói rồi dẫn đi.

Trì Am bị Đoan Mộc Linh dẫn tới một nơi trong căn phòng, có lẽ hẳn là nơi anh ta ở.

Từ lúc cô bị đưa đi, vẫn luôn duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn, cho nên ngoại trừ việc bẻ trật khớp tay cô ra, Đoan Mộc Linh cũng không làm ra chuyện gì khác. Nhưng có thể nhìn ra được từ đôi mắt đỏ như máu kia của anh ta, cảm xúc của anh đang vô cùng phấn khích, rơi vào trạng thái hưng phấn, dẫn đến thú tính của anh ta dâng cao.

Sau khi anh ta dẫn Trì Am đến một căn phòng bí mật, Đoan Mộc Linh đóng cửa lại, sau đó kéo mở thiết bị kiểm soát trên cổ cô ra.

Ngay lập tức, một luồng hơi thở ngọt ngào thơm ngát của mã gen tràn ngập trong không khí.

Biểu cảm của Đoan Mộc Linh đột ngột thay đổi, trong mắt toát ra sự điên cuồng cùng phấn khích mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị té ngã trên đất vì hành động thô lỗ vừa rồi của mình. Trong đôi mắt kia trần trụi hiện ra dục vọng của dã thú.

Sắc mặt Trì Am tái nhợt té nhào trên đất, một bàn tay che lại cánh tay bị chệch khớp kia, “cạch” một tiếng, bình tình nắn lại vị trí khớp xương bị lệch của mình về vị trí cũ.

Đoan Mộc Linh đã bị mã gen tràn ngập khắp nơi trong không khí ép phát điện, giây phút này, anh ta nguyện ý chết trên người phụ nữ này.

Anh ta giống như dã thú nhào tới chỗ Trì Am...

Lục Hành nhận được tin tức thận vệ cùng đi ra cửa với Trì Am gửi đến, sắc mặt lập tức xanh mét.

“Đoan Mộc Linh đáng chết kia!” Anh ta giận dữ gào lên, nét mặt xinh đẹp đều trở nên vặn vẹo.

“Sao vậy?” Đoan Mộc Thư đang cùng anh ta trao đổi chuyện hợp tác quân sự giữa hai khu tò mò nhìn Lục Hành. Trông thấy dáng vẻ giận dữ này của anh ta, trong lòng Đoan Mộc Thư chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.