Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 260: Nam Nhiều Nữ Ít




Tiếng nước ào ào truyền tới từ thác nước nơi xa, che lấp thanh âm bên khu nước ấm.

Trì Am ngâm mình trong nước ấm một lát, không biết sao trong lòng căng thẳng, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi.

Vừa bò ra từ trong nước, Trì Am ngoảnh đầu nhìn thì phát hiện một luồng gió mỏng manh thổi tới từ khe hở bên cạnh, kèm theo đó là một tiếng vang kỳ lạ.

Cô lại gần, muốn thấy rõ đối diện khe hở là chỗ nào, tiếc rằng bên trong tối om, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Trì Am đứng đó quan sát tỉ mỉ một lát, thử thò tay qua, cơn gió nhẹ tênh xuyên qua lòng bàn tay cô, nhắm mắt lại cảm nhận thật kỹ, không lâu sau trong lòng cô đã có phỏng đoán đại khái.

“Am Am, ăn cơm thôi.” Giọng Tư Ngang vang lên từ hang động bên cạnh.

Trì Am ngoảnh đầu nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.

Trở lại hang động rộng lớn, cô thấy Tự Ngang đang ngồi nướng thịt trước đống lửa, trong không khí tràn ngập mùi thịt kỳ lạ khiến người ta chỉ ngửi một hơi mà bụng như đánh trống, chỉ hận không thể lập tức vung đũa ăn ngầu nghiến.

Trì Am ngồi vào bên cạnh anh, nhìn con thú được nướng trên đống lửa, thoạt nhìn như một con thỏ được phóng to mấy lần, đã được nướng thành màu vàng óng, mỡ thịt chảy xuống từng giọt, sau khi quét thêm gia vị giản dị thì đã thơm đến mức khó có thể tin tưởng. Bên cạnh còn đặt mấy trái cây vỏ vàng, tròn vo to bằng nắm đấm của đàn ông, nhìn trông rất dễ thương, hiển nhiên là hái từ trên cây ăn quả bên cạnh thác nước nhỏ kia.

Trì Am cầm một quả lên ngắm nghía, thật sự không nhận ra chúng là loại trái cây nào.

“Mùi vị của loại quả dại này cũng khá ngon, em ăn một quả xem thử có thích không.” Tư Ngang bóp một quả trám lấy nước để làm gia vị, nhỏ giọt lên thịt nướng.

Trì Am cầm một quả vỏ vàng lên cắn một miếng, nước quả dồi dào lập tức tràn ngập trong miệng.

Nước quả trong veo, thịt quả mềm mại, giống mùi vị của mật đào chín tới, nhưng nhạt hơn vị của mật đào một chút.

Khi cô ăn xong một quả dại thì Tư Ngang đã cắt mấy miếng thịt nướng mỏng tanh, đặt lên lá cây sạch đưa cho cô.

Trì Am dùng đôi đũa tự chế đơn sơ gắp miếng thịt đã nướng chín, ăn một miếng rồi đút cho anh một miếng, sau đó hỏi: “Đây là thịt gì vậy?”

Thịt nướng này khác với thịt trăn mà mấy ngày trước họ ăn trong rừng, cũng khác với thịt của mấy con dị thú từng ăn trong doanh địa, sau khi nướng lên hương vị rất phong phú, ăn vào có mùi vị như mùi sữa, có cảm giác khác khiến người ta nhớ mãi không quên.

“Là thịt chuột Ngão Nha. Chuột Ngão Nha ăn măng non mà sống, trong thịt của chúng có mùi sữa thiên nhiên, có thể coi là món ngon tuyệt hảo, nhưng tiếc là con người không thể nuôi dưỡng chuột Ngão Nha, chỉ có thể bắt giữ chúng dã ngoại, hơn nữa rất khó tìm thấy.”

Cho nên khi thấy nơi này có chuột Ngão Nha, Tư Ngang đương nhiên không khách sáo bắt nó.

Sau khi được anh phổ cập kiến thức, Trì Am nhìn chằm chằm mấy miếng thịt chuột Ngão Nha trên tay mình, có nghĩa là một miếng thịt chuột Ngão Nha nhỏ xíu mày trong xã hội loài người cần phải có một ngàn thì mới ăn được, mà cả một con chuột Ngão Nha, mười triệu mới ăn được.

Đắt quá thể đáng!

Nghĩ vậy, cô bình tĩnh tiếp tục ăn một miếng, lại đút cho anh một miếng.

Sau khi ăn uống no say, ánh sáng trên đỉnh đầu hơi mịt mờ, có lẽ bên ngoài đã đến chiều tối.

Trì Am ngồi trên tảng đá bên bờ suối, cầm một chiếc lá có tác dụng làm sạch lên, vò nát nó để lau tay, cố gắng không nhìn người đàn ông đang tắm rửa ở khu nước ấm cách đó không xa.

Mặc dù cô cố gắng không nhìn, nhưng tại vẫn có thể nghe thấy âm thanh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên còn có thể thấy nửa trên thân thể nam tính lộ ra mặt nước, vai rộng eo hẹp, vận da mỏng manh đắp trên khung xương cao lớn cân đối, không hề khoa trương mà có vẻ đẹp săn chắc hàm súc, bên dưới cơ bụng kiện mỹ, là đường nhân ngư mượt mà...

Trì Am cảm thấy mùi hơi nóng, vội vàng cúi đầu vốc nước vỗ lên mặt, tuyệt đối không thể mất mặt chảy máu mũi được.

Sau khi cô đã rửa sạch tay chân xong, ngẩng đầu lên thì thấy Tự Ngang để trần nửa người trên, chỉ mặc quần quân đội đi về phía cô.

“Rửa xong rồi à?” Anh sờ lên mặt cô, hỏi.

Lúc anh khom lưng, Trì Am vừa lúc nhìn thấy hai điểm nhạt màu trước ngực anh, suýt nữa đã nhào lên như mấy thế giới trước kia, làm cho anh phải lộ ra vẻ mặt mê loạn.

Đương nhiên, kết quả luôn là cô sẽ bị anh trừng trị một trận thê thảm, không thể nào xuống giường.

Đang suy nghĩ miên man thì anh đã vươn tay tới, ôm cô lên.

Bàn tay của Trì Am tự nhiên đặt lên vai anh, cảm nhận được nhiệt độ và hormone đàn ông tỏa ra từ trên người anh, mặt cô hơi nóng ran, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy nơi kỳ lạ mà lúc nãy tìm thấy, vội nói: “Tư Ngang, chỗ đó em cử cảm thấy là lạ.”

Tư Ngang nhìn theo hướng cô chỉ, ánh mắt lóe lên, nói: “Trời tối rồi, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai rảnh thì hẵng đi thăm dò.” -

- Thấy anh để bụng, Trì Am không nói thêm gì nữa.

Nhưng chờ đến khi họ thực sự đi tra xét thì đã là mấy ngày sau.

Tư Ngang ôm cô trở lại hang động rộng lớn. Anh không cần chạy lấy đà mà cứ thế trực tiếp nhảy lên tổ chim cách mặt đất cao ba mét.

Hai người đứng trên tổ chim, tổ chim đột nhiên lắc lư một phát. Chân Trì Am vừa đặt lên đó, lập tức sợ tới mức vội giữ chặt lấy anh.

Tổ chim này được treo trên vách núi, giống như một chiếc giường võng khổng lồ, chỉ hơi động đậy một chút là sẽ bắt đầu chao đảo.

Trong tổ chim trải không biết là lông của loài chim nào, dệt thành một tấm thảm, cực kỳ mềm mại.

Tư Ngang xốc tầng trên cùng lên, cuộn lại ném sang một bên rồi mới kéo cô nằm xuống, xoa đầu cô nói: “Tối nay ngủ một giấc thật ngon.”

Trì Am mặc một chiếc áo sơ mi kiểu nam rất rộng. Bởi vì lúc trước đã giặt hết quần áo bẩn, đang phơi nắng ở bên ngoài nên lúc này bên dưới của cô không mặc gì cả. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô đã quen rồi, nhưng không biết tại sao đêm nay lại cảm thấy ngượng nghịu.

Cô tựa vào lòng anh, có thể ngửi được hơi thở trên người anh, hơi thở đàn ông của Tư Ngang phả lên người cô từng đợt, cứ như thế toàn thân đều được hơi thể của anh bao phủ, khiến cô dễ dàng lấy dính mùi hương cơ thể của anh.

Đầu óc hơi choáng váng, người cô bất giác trở nên mềm mại.

Anh vẫn ôm cô như mọi khi, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về vòng cổ trên cổ của cô, động tác chậm chậm rõ ràng vô cùng mềm nhẹ, nhưng lại khiến trái tim cô cảm thấy bất an.

“Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của Vũ tộc, có khi nào Vũ tộc sẽ đột nhiên đến đây không?” Trì Am hơi lo lắng hỏi.

“Không đâu.”

“Tại sao?” Trì Am xoay người ghé vào lòng anh, tò mò hỏi.

Tư Ngang gối đầu lên cánh tay, con ngươi màu tím thẫm im lặng chăm chú nhìn cô: “Nơi này không có hơi thở sinh hoạt của Vũ tộc, hiến nhiên là sau khi chúng xây dựng xong thì chưa từng nghỉ ngơi ở đây bao giờ. Chắc nơi này là chỗ nghỉ chân bị bỏ hoang.”

Hoặc cũng có thể, nơi này được xây dựng để dụ dỗ con người nghỉ ngơi.

Trì Am chớp mắt, mặc dù không hiểu hơi thở sinh hoạt của Vũ tộc là thế nào, nhưng cô tin tưởng phỏng đoán của anh.

Sau khi không cần lo lắng Vũ tộc sẽ chạy tới bất cứ lúc nào, cuối cùng cơn buồn ngủ của Trì Am cũng dâng lên, lăn vào trong lòng anh ngáp một cái, bắt đầu chậm rãi gật gù.

Tư Ngang buông mi nhìn cô, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve thiết bị ức chế trên cổ của cô.