Bị người nào đó đút xong một bữa không biết là bữa trưa hay là bữa trà chiều, Trì Am xoa xoa cái bụng hơi căng lên của mình, rồi được anh dắt về phòng, chuẩn bị cho cô ngủ trưa một giấc.
Từ khi bị đưa tới khu năm, có thể là vì chưa trưởng thành, Trì Am không những được mọi người vỗ béo mà còn bắt buộc phải duy trì giấc ngủ, không được ngủ muộn, buổi trưa cũng phải ngủ trưa. Hiệu quả cũng rất rõ ràng, cơ thể vốn dĩ gầy tong teo vì không đủ dinh dưỡng, cuối cùng cũng có chút thịt, tuy rằng trong mắt những người đàn ông kia vẫn là dáng vẻ khô quắt, mặc quần áo của con trai vào chẳng hề hài hòa chút nào cả.
“Còn khoảng một tháng nữa là em thành niên rồi.” Người đàn ông dắt tay cô đột nhiên nói.
Trì Am quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
“Nghi lễ trưởng thành của em, em muốn tổ chức như thế nào?” Anh quay đầu lại nhìn cô, tiếp tục nói.
Trì Am khẽ cau mày lại, hỏi: “Cái gọi là nghi lễ trưởng thành này là cái gì?”
Anh nhìn cô thật sâu, nói rằng: “Nghi lễ trưởng thành của con gái, là một lời tuyên cáo! Tuyên cáo cho cả thế giới là có một cô gái đã trưởng thành, có thể chấp nhận sự theo đuổi của đàn ông, nhận lấy tình cảm mà đàn ông dành cho họ, mở khóa mã gen của đàn ông, có thể tham gia bữa tiệc của người trưởng thành, trong ngày hội chúc mừng Nhân tộc ra đời, hết mình cùng đàn ông...”
“Đừng nói nữa!” Trì Am đen mặt: “Em không cần nghi lễ trưởng thành gì hết!”
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: Nghi lễ trưởng thành chỉ có một lần trong đời, còn có một ý nghĩa khác, đó là nữ giới thành niên tuyên bố địa vị thân phận của mình với thế giới, cùng đó thể hiện sức hút của mình, thu hút càng nhiều đàn ông xuất sắc thuần phục họ, điên cuồng vì họ, chiến đấu vì họ... Em phải suy nghĩ cho rõ ràng đấy.”
Tuy rằng xuất hiện người kì quặc như “Trì Am”, nhưng có rất nhiều phụ nữ lại hưởng thụ tất cả mà thế giới ban cho, không phải người nào cũng giống như cô, từ chối chuyện này.
Có người từ chối, cũng có người hưởng thụ.
“Em đã nghĩ rất rõ ràng rồi!” Sắc mặt Trì Am vẫn sầm xuống: “Không cần tổ chức đầu, em thế này đã rất tốt rồi.”
Thà cả đời cô không có hộ khẩu, cũng không muốn tổ chức nghi lễ trưởng thành, tuyên bố với thế giới mình đã trưởng thành, để những người đàn ông kia theo đuổi cô.
Má nó! Cứ cảm thấy trong đó có sự dâm dục nói không nên lời, quá khiêu chiến giới hạn tam quan của con người rồi.
Sau khi quay về phòng, Trì Am nằm sấp trên giường, cả người không chút sức lực.
Cô bị thế giới không có đạo đức liêm sỉ này làm cho tam quan tràn ngập nguy hiểm, không có sức làm nổi chuyện khác.
Người đàn ông ngồi bên giường, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ tóc cô, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, rồi ra ngoài.
Trì Am quay người lại nhìn bóng lưng rời đi của anh, nhớ tới sự biến thái của thế giới này, người đàn ông này sống ở thế giới này lâu như vậy, thế mà có thể dịu dàng như thế, càng nghĩ càng cảm thấy giả.
Còn về việc vì sao người đàn ông này lại giả như vậy, tuy rằng bây giờ cô còn chưa hiểu lắm, nhưng cũng hiểu được một chút.
Phụ nữ quá ít, sức cạnh tranh của đàn ông quá lớn, luôn phải ngụy trang một chút, để bản thân càng hấp dẫn phụ nữ hơn.
Thôi dẹp đi, cho dù như thế nào cũng phải cố gắng tu luyện trước đã, ít nhất phải để bản thân không đến mức đi trên đường thôi cũng phải bất đắc dĩ bị đàn ông dắt đi mới được.
Ba ngày sau, Tư Ngang tự mình mang kiếm mà Trì Am cần tới cho cô.
Lục Hành và Nguyên Tịch cũng tới.
Hai người là phụ tá đắc lực của khu năm, ngoài điều này ra, Lục Hành có sở trường về vũ khí, Nguyên Tịch giỏi y học, cho nên thanh kiếm này cũng được coi như là tự tay Lục Hành lựa chọn chất liệu tạo ra, tuy rằng là vũ khí lạnh, nhưng chất liệu được sử dụng không hề đơn giản một chút nào.
Bởi vì tò mò không biết rốt cuộc Trì Am muốn chế tạo vũ khí lạnh này làm gì, cho nên hai người đều tới xem thử, tiện thể cũng xem xem vũ khí này có phù hợp với yêu cầu của cô không, không phù hợp thì lại sửa.
“Cô cần thứ này làm gì vậy?” Lục Hành tò mò hỏi.
“Làm vũ khí đó.” Trì Am nhìn anh ta một cái, cảm thấy anh ta đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi.
Lục Hành khinh thường nói: “Nếu như cô cần vũ khí để bảo vệ sự an toàn của mình, thì nên chọn súng mới đúng! Cái thứ này không thể tấn công từ xa được, lại càng không thể bảo vệ được bản thân. Có cần tôi làm một cái súng phù hợp để phụ nữ dùng cho cô không?”
Trì Am không nhịn được mà nhìn súng giắt trên người mấy tên đàn ông này, có hơi khác so với những sáng mà cô nhìn thấy ở thế giới hiện thực, nhưng cũng chẳng khác là bao, đều là vũ khí nóng. Tuy rằng Trì Am cũng hứng thú với súng, nhưng Hỗn Nguyên Tâm Kinh mà cô tu luyện cần phối hợp với kiếm pháp, lúc tu luyện tới đỉnh điểm, vũ khí khoa học này cũng chẳng là gì cả.
Nghĩ rồi, Trì Am lắc đầu từ chối, quyết định vẫn nên luyện kiếm thôi.
Tư Ngang rút kiếm trong vỏ ra, đưa cho cô.
Kiểm này được chế tạo theo yêu cầu của cô, thân kiếm mỏng nhẹ, ánh lên màu đỏ sẫm, kích cỡ không dài, cầm trong tay nhẹ nhàng, chất liệu vô cùng rắn chắc, có cách làm khác với thanh côn kim loại mà cô cướp được từ trong tay người Romasen khi vừa tới thế giới này. Nhưng nó lại càng sắc bén hơn, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vừa nhìn đã thấy là một vật không tầm thường.
Trì Am thử một chút, thấy rằng có còn chém được cả tường kim loại, vô cùng vừa lòng, cảm ơn Tư Ngang và Lục Hành đã chế tạo vũ khí.