Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 237




Đây là lần đầu tiên cô nghe nói một người đàn ông chủ động đút cho người phụ nữ ăn có nghĩa là muốn trở thành người đàn ông đầu tiên của cô ấy, vậy hôm qua cô ở nhà hàng đã đút cho anh ăn một miếng bánh, lẽ nào là đồng ý làm cái đó đó với anh sao?

Đừng buồn cười như vậy có được không?

Nhưng những người đàn ông có mặt ở đây không hề cảm thấy loại chuyện này buồn cười, bởi vì luật lệ của thế giới này chính là như vậy, nhìn cô ngoan ngoãn chấp nhận người đàn ông đút cho ăn, cho thấy cô đã đồng ý sự theo đuổi của anh, cho phép anh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.

Cmn thiểu năng à!

Tư Ngang sai người đổi thức ăn sạch sẽ lên rồi tiếp tục đút cho cô ăn.

Trì Am ăn đến đau bụng, bị nhiều người đàn ông như thể nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng im lặng, cho dù cô có vô tâm đến mấy thì cũng không thể nuốt trôi. Muốn tự mình ăn, nhưng bắt gặp ánh mắt đang kìm nén tiềm ẩn đó của Tư Ngang thì cô lại rén không dám nữa.

Cuối cùng cũng ăn xong, Trì Am lấy cớ không khỏe nên muốn về phòng nghỉ ngơi.

“Hôm qua em đi nhiều như vậy, chắc cũng mệt rồi.” Tư Ngang xa mặt cô, kêu Lục Hành đưa cô về phòng.

Trì Am quay đầu lại, thấy anh đang tiếp tục ngồi đó, nhàn nhã nhìn quan chấp hành của hai khu cãi nhau, không khỏi cảm thán đám người này đúng là rảnh việc. -

- “Thực ra cũng không phải nhàn rỗi, mà là chuyện của phụ nữ hơn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Lục Hành cùng cô về phòng rồi giải thích: “Cũng may là hiện giờ không có chiến tranh ở biên giới, bên phía Vũ tộc cũng yên phận, cho nên quan chỉ huy mới không bận rộn như thế.”

Trì Am ờ một tiếng, liếc nhìn anh ta một cái rồi không lên tiếng.

Lục Hành lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Trì Am, tại sao cô chỉ cần một người đàn ông vậy?”

Da mặt của Trì Am nhăn lại, từ chối trả lời câu hỏi này.

Trái tim của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa một người đàn ông thôi, không được sao?

“Quan chỉ huy quả thực là một người đàn ông rất xuất sắc, nhưng đã là một người phụ nữ thì không thể chỉ có một người đàn ông được, liệu một người đàn ông có thể làm thỏa mãn cô không?” Lục Hành kể lại.

Trì Am lập tức sôi máu, linh lực ngưng tụ dưới chân, nhấc chân lên đạp thẳng vào người anh ta.

Lục Hành cảm thấy nguy hiểm nên liền lách người né tránh, thấy cô không thu chân được mà đá vào bức tường kim loại ở bên cạnh, sau đó bức tường đó hơi lõm xuống, lập tức im lặng, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại nhìn cô.

Trì Am đau đến mức ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của mình.

Bà tổ cha nó, đau chết đi được. QAQ Nhìn dáng vẻ muốn khóc nhưng không được của cô, Lục Hành lúng túng không biết làm sao cả, cũng có chút buồn cười. Nhưng đến khi nhìn thấy vết lõm xuống trên bức tường thì lại cười không ra.

Người phụ nữ này đúng là rất kỳ lạ, lực chân cũng rất lợi hại.

“Cô không sao chứ?” Lục Hành hỏi.

Trì Am hai mắt ngấn lệ, cố nén cơn đau nói: “Anh thử cầm thanh sắt đập vào chân của mình đi xem có sao không.”

Lục Hành ho khan một tiếng, lại liếc nhìn bức tường đó, đưa tay ra bế cô dậy rồi bể thẳng về phòng.

Trì Am có chút không quen, muốn bảo anh ta thả mình xuống, nhưng lại bị anh ta chế nhạo một câu “quan chỉ huy bảo tôi đưa cô về phòng” nên lập tức nuốt xuống.

Đến khi trở về phòng, sau khi được anh ta đặt xuống, Trì Am lập tức nới rộng khoảng cách với anh ta.

Lục Hành nhìn thái độ mau chóng tránh ra này của cô, trong lòng hơi buồn bực, mặc dù giá trị võ lực của anh ta không cao bằng quan chỉ huy nhưng cũng được xếp trong top mười, tại sao người phụ nữ này lại tránh xa anh ta chứ?

Khi Lục Hành đi tìm thuốc đến đây, Trì Am từ chối anh ta giúp cô thay thuốc.

Lục Hành nhìn cô, đặt chai rượu thuốc xuống, hai tay đút vào túi quần quân đội, trịch thượng nhìn cô, nói với vẻ khinh thường: “Trì Am, cô không cần phải như vậy đâu, với một người đàn ông, nếu không thể chinh phục người phụ nữ nhờ vào sức quyến rũ của bản thân thì tôi sẽ không làm gì cô cả.”

Trì Am nở một nụ cười giả trận: “Thế cơ à? Vậy thì quá tốt rồi.”

Lục Hành bị làm cho điện tiết tập hai, vô cùng muốn xoay người rời khỏi ngay lập tức.

Cuối cùng, Lục Hành vẫn bị cô chọc giận bỏ đi.

Khi nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta biến mất cửa, cuối cùng Trì Am cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm bình rượu thuốc lên nhìn, chữ trên đó có nghĩa là rượu thuốc dành cho nắn xương bị thương, còn ghi rõ là đặc biệt dùng cho phụ nữ sau khi “tích tịch tình tang”, sắc mặt của cô tối sầm lại rồi ném thẳng nó ra ngoài.

Trên cửa “cạch” một tiếng.

Lúc này, cánh cửa vừa hay được mở ra.

Trì Am tưởng Lục Hành lại trở về, khó chịu ngẩng đầu lên nhìn, đến khi nhận ra là Tư Ngang thì vẻ mặt vẫn chưa thu lại.

Tư Ngang bước vào, anh bỏ chiếc mũ quân đội xuống rồi cầm trong tay, mái tóc đen ngắn ôm lấy hai bên tóc mai, tôn lên hình dạng khuôn mặt hoàn hảo của anh, đường nét vô cùng đẹp trai, thêm bộ quân phục ngay thẳng, khiến cho anh trông vô cùng hấp dẫn.

Anh cúi xuống nhìn chai rượu thuốc lăn lóc ngoài cửa, cúi người nhặt lên rồi đến trước mặt cô, hỏi: “Em bị thương sao?”

Trì Am ngồi trên giường, cúi đầu nhìn cái chân trái vừa nãy đá vào bức tường, ủ rũ ừm một tiếng.

Sau đó, Trì Am phát hiện người đàn ông đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng chân trái của cô lên rồi cởi giày của cô ra, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng ẩn lên trên từ lòng bàn chân của cô, ấn đến nơi sưng đỏ thì cảm thấy cô co rút người lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Đau ở đây à?” Anh dịu dàng hỏi, giọng nói trầm thấp dịu dàng như trong ký ức vậy, đôi mắt màu tím sẫm long lanh.

Trì Am hai mắt cay cay, suýt nữa đã bật khóc.

Tự Ngang ở thế giới này quá dịu dàng, như thể đã cất hết mọi sự nóng nảy đi, kiềm chế và dịu dàng, quyến rũ cô khiến trái tim cô kêu lên không muốn đầu không muốn đâu, nhưng lại hoàn toàn không thể dời mắt đi chỗ khác.

Cô đột nhiên vươn tay ra, vòng qua cổ của anh, tới khi anh ngạc nhiên ngước lên nhìn thì cô đã thẳng thừng hôn anh.