Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 236




Trì Am lộ vẻ mặt “tôi không hiểu ông đang nói cái gì cả”, ngây thơ nhìn ông ta.

“Cô Trì, theo pháp luật thì số lượng chồng của cô nhất định phải trên bốn người.” Chuck tốt bụng bổ sung một câu.

Nghe thấy vậy, khoé miệng của Trì Am khẽ co giật, đúng là muốn nguyền rủa cái thế giới biến thái này, tam quan bình thường của cô lại trở thành tam quan không đúng khi đến nơi này.

“Không, ngoài Tư Ngang ra thì tôi không cần ai cả!” Cô không khác nào một cô gái vị thành niên mắc chứng bướng bỉnh, cố chấp nói.

“Cô Trì...”

“Các người không cần nói nữa, ngoài Tư Ngang ra thì tôi không cần ai hết!” Cô nhíu mày, vẻ mặt dữ tợn.

Dáng vẻ mèo con hung dữ xù lông này khiến cho quan chấp hành khu bốn vốn cẩn trọng có phần sững sờ.

Sau đó ông ta lập tức hung dữ trừng mắt nhìn Tư Ngang: “Trưởng quan Tư, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy, khiến cho cô ấy có suy nghĩ bất thường này?”

Tư Ngang ôm lấy người trong vòng tay rồi bình thản nói: “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Lời nói này khiến cho tất cả đàn ông có mặt ở đây trợn trừng mắt, anh đương nhiên cảm thấy tốt rồi, có một người phụ nữ vị thành niên thề rằng chỉ cần một mình anh và không cần những người đàn ông khác, đây chính là ước mơ trong lòng của đàn ông... Nằm mơ sẽ nhanh hơn đấy.

Tư Ngang vẫn lộ vẻ bình tĩnh, không hề cảm thấy sự đe doạ.

Mọi người nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt khẽ lạnh xuống, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Không vội, thời gian còn dài, một người phụ nữ làm sao có thể hoàn toàn thuộc về một người đàn ông được chứ? Điều này không khoa học!

Trì Am thấy họ đã nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng kinh ngạc, nghi ngờ rằng có phải có đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không.

Không cho cô cơ hội để suy nghĩ thêm, quan chấp hành khu bốn lại bắt đầu nổi trận lôi đình, nhằm vào vấn đề cô thuộc về nơi nào rồi lại cãi vã với người của khu năm. Khu bốn kiên quyết muốn đưa cô về, nhưng người của khu năm cho rằng khu bốn đã bắn cô, làm cô bị thương, đã không có tư cách đến đòi người nữa.

Ban đầu Trì Am thấy họ cãi nhau còn thấy vui vẻ, giờ lại nhìn đến mức hơi mệt rồi, định đánh ngáp một cái, nhưng khi vừa mới ngoác miệng được một nửa cô đã phải vội vàng khép miệng lại.

Đám đàn ông Lục Hành, Nguyên Tịch, Chuck cùng nhìn qua đây, dưới ánh mắt khác nhau của đám đàn ông này, cô phải kìm cái ngáp lại, trong lòng có chút sợ hãi.

Sau đó họ lại quay đầu đi tiếp tục cãi cọ với nhau.

Hành vi lạ lùng của những người đàn ông này khiến cho trong lòng Trì Am càng thêm sợ hãi, cho đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, cô ngẩng đầu lên nhìn Tư Ngang, nở một nụ cười dịu dàng với anh.

Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn cô, những ngón tay khô khốc vén tóc rối của cô ra sau tai, hỏi: “Em đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, là do Lục Hành mang đến.” Cô ngoan ngoãn trả lời.

Tư Ngang ngẩng đầu lên nhìn Lục Hành, ánh mắt mang cảm xúc rất khó dò, sau đó lại cúi đầu xuống nói chuyện với cô, cô trả lời từng câu một, nép vào vòng tay của anh, ngoan ngoãn vô cùng.

Tuy những người đàn ông đó đang cãi nhau, nhưng thực ra khoé mắt cũng đang liếc nhìn về bên đây, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều nghiến răng đến mức năng như muốn vỡ vụn.

Phụ nữ quý hiếm như thế, một vạn đàn ông cũng không chắc có một người có thể đụng vào phụ nữ, nhưng người đàn ông này lại muốn độc chiếm một người phụ nữ, làm sao không khiến cho họ căm ghét chứ?

Cho dù là người của khu năm thì cũng ghen tị vô cùng khi nhìn thấy dáng vẻ ôm lấy người đẹp trong tay này của quan chỉ huy bọn họ.

Họ tranh giành người phụ nữ này qua đây cũng là tranh giành cơ hội cho chính mình, chứ không phải hời cho một mình quan chỉ huy.

Tư Ngang cứ như không cảm nhận được nỗi oán hận của những người đàn ông đó, thấy họ cãi không ngừng, đã đến trưa rồi mà vẫn không có kết quả, anh nói: “Đã đến giờ ăn trưa rồi, hay là mọi người đi ăn cơm trước đi, ngày mai nói tiếp.”

“Không được, hôm nay nhất định phải...” Quan chấp hành khu bốn định từ chối.

“Am Am cũng đói bụng rồi.” Tư Ngang bình tĩnh nói.

Trì Am lập tức nói theo: “Đúng rồi, tôi đói rồi.”

Khóe miệng của Tự Ngang hơi nhếch lên, nhìn những người đàn ông có mặt ở đây.

Thế là mọi người nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy đi đến nhà hàng ở bên cạnh để dùng bữa.

Trì Am được Tự Ngang bế qua đó, mặc dù hành động này khiến cô rất xấu hổ, nhưng đối với những người đàn ông có sắc mặt quái lạ và ý đồ xấu thì cô quyết định vẫn nên ngoan ngoãn dính lấy anh, cho họ biết quyết tâm của mình.

Một người đàn ông là đủ dùng rồi, nếu cô dám trái ôm phải ấp giống như những người phụ nữ thế giới này, đoán chừng Tư Ngang sẽ thắng tay giết chết những người đó, sau đó giết chết cô rồi tự tử, và rồi họ sẽ gặp nhau ở thế giới tiếp theo.

Vẫn chưa biết thế giới tiếp theo là thế giới gì, vẫn nên đi hết cái thế giới này trước đã.

Sau khi hạ quyết tâm, Trì Am theo sát Tư Ngang.

Binh lính mang cơm trưa của họ đến, Trì Am ngồi bên cạnh Tư Ngang, nhìn món Tây ở trước mặt, ngoan ngoãn ngồi ở đó đợi anh đút cho.

Cảnh tượng này lại khiến cho đám đàn ông đó sửng sốt.

Trì Am hơi khó hiểu, bối rối nhìn họ.

Quan chấp hành khu bổn đau đớn nhìn cô, dùng ánh mắt hình con dao đục khoét Tư Ngang, ông ta nói với cô: “Cô Trì, tôi nghe chị của cô cô Mộng nói rằng cô từ nhỏ đã lớn lên trong đám người thường, hơn nữa còn là với thân phận của một con trai, cho nên có rất nhiều kiến thức của phụ nữ mà cô không hiểu...”

Vớ vẩn, cô biết rất nhiều đấy nhé.

Trì Am thầm nghĩ, cô đã làm phụ nữ trong mấy kiếp rồi.

Nhưng rồi sau đó, lời nói của vị quan chấp hành suýt nữa đã thổi bay cô.

“Cô Trì, tôi cho rằng quan chỉ huy khu năm có ý đồ xấu, lại thừa lúc cô bị thương theo đuổi cô, cô thực sự không nên chấp nhận đồ ăn mà anh ta đút cho, anh ta làm vậy là muốn trở thành người đàn ông đầu tiên của cô...”

“Phụt...”

Trì Am phun ra, sau đó ho sặc sụa.

Tất cả những người đàn ông có mặt ở đây im lặng nhìn cô ho đến chảy nước mắt, sau đó Nguyên Tịch lặng lẽ đưa chiếc khăn tay sạch qua.

Lục Hành đã chậm một bước, bèn cất khăn tay lại, mang một ly nước chanh cho cô.

Trì Am dùng khăn tay che miệng mũi lại, nước mắt lưng tròng nhìn đám đàn ông này, suýt chút nữa đã muốn ngấng đầu lên trời thở dài.