Sắc mặt của đại diện do khu bốn cử đến thương lượng đã tối sầm lại, nếu không phải đang là lúc nhạy cảm thì đã rút súng ra rồi.
Các quan chấp hành ở khu năm thì mừng rỡ trong lòng, lặng lẽ đưa ánh mắt “làm tốt lắm” cho quan chỉ huy ở phía trên.
Nhưng khi đối mặt với người của khu bốn thì vẫn lộ vẻ giả tạo nói: “Cô Trì đến rồi, mọi người đừng nóng vội, kéo dọa cô ấy sợ đấy. Nửa tháng trước khi quan chỉ huy của chúng tôi đưa cô ấy về, trên người cô ấy có rất nhiều vết thương do đạn bắn, chúng tôi còn tưởng cô ấy sẽ không qua khỏi. Mọi người biết mà, thể chất của phụ nữ bẩm sinh đã yếu mềm, khác với đám đàn ông cẩu thả chúng ta, nhất định phải chăm sóc cẩn thận...”
Chỉ với một lời nói đã khiến cho những người khu bốn nghẹn lời, không khỏi thầm nguyền rủa cái gã làm tổn thương phụ nữ kia.
Nếu lúc đó không phải do cái gã đó dùng súng làm người phụ nữ bị thương thì sao những người khu năm có thể đưa người đi dễ dàng như vậy được?
Hiểm khi trong những người thường ở khu đô thị khu bốn có một người phụ nữ sắp đến tuổi trưởng thành, đang định đưa về Kim Ốc thì lại bị những người khu năm phỗng tay trên, đúng là đấm ngực dậm chân mà.
Những năm gần đây, số lượng phụ nữ sinh ra trong khu sinh sản vẫn luôn giảm chứ không tăng, nếu không có phụ nữ, chẳng phải đàn ông sẽ nín chết sao? Ngoài phụ nữ ra, ai có thể mở khóa được mã gen? Tầm quan trọng của phụ nữ, không cần nói cũng biết rõ, mỗi khu có thêm một người phụ nữ thì sẽ có thêm một phần hy vọng.
Khi đang suy nghĩ thì lại nghe thấy Chuck... cái tên quan chấp hành đáng ghét ở khu năm cười niềm nở nói: “Nói ra thì chúng tôi vẫn chưa biết người đã bắn cô Trì là ai đấy? Nghe nói là Đoan Mộc Thư ở khu các người, là người này đúng không?”
Quan chấp hành của khu bốn mặt mày sa sầm nói: “Không phải Đoan Mộc Thư, là Đoan Mộc Linh.”
“Là Đoan Mộc Linh đó hả?” Chuck lộ vẻ phản đối: “Đoan Mộc Linh là kẻ điên bẩm sinh phản nhân loại, vậy mà các người lại cho gã ta đi lùng bắt phụ nữ? Chả trách sao khi cô Trì được đưa về đây cũng sắp mất mạng, nếu không phải khu năm chúng tôi nỗ lực cứu giúp thì e rằng...”
Dứt lời, lại lắc đầu thở dài.
Sắc mặt của quan chấp hành và nhân viên đi cùng ở khu bốn càng tối đen hơn.
Thực ra trong lòng họ cũng đang nguyền rủa người ban đầu được cử đi bắt Trì Am, rõ ràng là đã cử Đoan Mộc Thư đi, tại sao cuối cùng lại biến thành kẻ điên Đoan Mộc Linh đó chứ? Nếu là Đoan Mộc Thư đi thì chắc chắn sẽ mang người lành lặn trở về, căn bản sẽ không để khu năm nhặt được của hời này, hại đến họ hiện giờ chỉ có thể tự đến đây thương lượng.
Trì Am tựa vào trong vòng tay của Tư Ngang, nghe thấy người của hai khu vực đang cãi nhau, nghe thấy Chuck đang nói nghiêm trọng hoá vết thương của cô, tài cán ăn không nói có tiêu chuẩn, cô không nhịn lòng được, lặng lẽ vùi mặt vào lòng Tư Ngang mà cười.
Về phương diện cãi cọ thì đám đàn ông này quả thực cũng biết cãi lắm đấy.
Cuối cùng, quan chấp hành khu bốn không thể cãi lại miệng lưỡi trơn tru của Chuck, chỉ đành quay sang nhìn Trì Am, cố gắng dịu giọng ôn hoà hết mức có thể: “Cô Trì, tôi là quan chấp hành của khu bốn, sức khoẻ của cô đã tốt chưa?”
Trì Am lặng lẽ ngước đầu lên nhìn ông ta, sau đó thu mình vào trong vòng tay của Tư Ngang, nhỏ giọng nói: “Tốt hơn nhiều rồi...”
Nhìn dáng vẻ bị dọa sợ khiếp vía này của cô, đại diện khu bốn lại thâm khiến trách kẻ điên biến thái Đoan Mộc Linh này lần nữa, giọng điệu càng dịu dàng hơn.
“Cô Trì, tôi đại diện khu bốn xin lỗi cô, lúc đó chúng tôi không biết Đoan Mộc Linh sẽ bắn cô. Kỷ Tu đã hạ lệnh giam giữ Đoan Mộc Linh và đưa đến biên giới lao dịch rồi. Để bày tỏ lời xin lỗi với cô, chúng tôi đã thương lượng với nhau xong, có thể cho phép cô tự do quyết định số lượng chồng, chúng tôi cũng không can thiệp vào việc lựa chọn chồng của cô sau khi cô trưởng thành...”
Trì Am im lặng lắng nghe, khi người đó nói không can thiệp vào việc lựa chọn chồng của cô, cô cảm thấy cơ thể của người đang ôm cô trở nên căng thẳng, vân da cũng trở nên chắc nịch, có thể thấy anh rất quan tâm đến chuyện này.
Cô cúi đầu xuống che đi nụ cười nơi khóe miệng, cho đến khi quan chấp hành đó nói xong thì Trì Am mới lặng lẽ quay lại nhìn ông ta.
Quan chấp hành của khu bốn nhìn cô bằng sự kiên nhẫn không gì sánh bằng, cố gắng khiến cho bản thân trong thân thiện ôn hòa nhất có thể.
Đàn ông ở thế giới này, chỉ cần là người đàn ông mang gen chiến sĩ thì đa số cũng có điều kiện ngoại hình ưu tú, vị quan chấp hành này cũng vậy, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng khi cười lên thì là một anh chàng đẹp trai trung niên nho nhã, rất dễ khiến cho các cô gái nhỏ rung động.
“Cô Trì, cô nghĩ thế nào?” Quan chấp hành khu bốn dịu dàng hỏi.
Trì Am lại liếc nhìn ông ta một cái, rụt rè hỏi: “Nếu đã vậy, tôi chỉ cần Tư Ngang thôi được không?”
Mọi người: “...”
Sau khi hiểu ý của cô, những người đàn ông có mặt ở đây cùng ngẩn người nhìn cô, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Người duy nhất có tâm trạng vui sướng, có lẽ chỉ có người đàn ông đang ôm lấy Trì Am, anh khẽ siết chặt tay lại, đôi mắt khẽ nheo lên, tâm trạng vui vě.
Sau đó thấy quan chấp hành của hai khu cùng nhảy lên, kích động nói: “Làm thế sao được!”
Ngay cả những người lính khác cũng nheo mắt nhìn cô, lộ vẻ không tài nào hiểu được.
Trì Am lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng thu mình vào vòng tay của Tư Ngang, Tư Ngang thuận thế dùng bàn tay to lớn che mắt của cô lại rồi nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Thấy vậy, quan chấp hành của hai khu nén nỗi kích động xuống, đưa mắt nhìn nhau rồi họ khan một tiếng.
Chuck nghĩ, số phụ nữ ở khu năm của họ là ít nhất trong tất cả các khu nội thành, bây giờ quan chỉ huy khó khăn lắm mới bắt cóc người phụ nữ về đây, hơn nữa còn là một cô gái chưa trưởng thành, một trinh nữ chưa từng tham dự nghi lễ, quý hơn bất cứ thứ gì, mặc dù tam quan của cô hơi dị thường, nhưng giữ người ở lại khu năm trước, về sau mới từ từ sửa lại tam quan của cô cũng không sao hết.
Còn quan chấp hành của khu bốn thì có phần dở khóc dở cười, sâu xa nói: “Cô Trì, tôi hiểu cô đã sống trong đám người thường từ nhỏ nên nhận biết còn chút thiếu sót, Nhưng mà... với tư cách là một người phụ nữ thì không thể chỉ có một người chồng được, điều này không phù hợp với quy định pháp luật, đồng thời cũng không phù hợp với quy định của thế giới.”