Lục Hành nhìn thấy cảnh này qua kính chiếu hậu, trong lòng không tránh khỏi thấy ghen tị, phải dùng sức chịu đựng rất lớn mới có thể kiểm chế ý muốn khiêu chiến với quan chỉ huy. -
- Hai tay cầm vô lăng của Lục Hành lộ cả gân xanh, đôi mắt đào hoa nhìn về phía trước đầy vẻ nguy hiểm. Mùi hương của phụ nữ quần lấy mũi anh ta, sự khác biệt trong không gian không rộng rãi cho lắm khiến thần kinh của người đàn ông bị thử thách.
Sự tự chủ của một người đàn ông trước một người phụ nữ thật sự yếu ớt không chịu nổi!
Đột nhiên, người trong lòng người đàn ông chợt phát ra một âm thanh không thoải mái, rúc sâu hơn vào trong lòng anh.
Tư Ngang nắm cả eo cô, cởi áo khoác quân đội trên người mặc vào cho cô, thấy đôi lông mày cau lại của cô đã buông lỏng ra, giống như một con vật nhỏ hài lòng, một tay đặt lên vai anh, áp má vào bên cổ anh, lười biếng chìm vào giấc ngủ.
Lục Hành cảm thấy quan chỉ huy như đang nuôi một con vật nhỏ vậy, rõ ràng không hợp với phong cách lạnh lùng cứng rắn của quân nhân, nhưng lại rất hài hòa..
Thật là khiến người ta ghen tị!
Khi Trì Am tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Cô dụi mắt, ôm chặn tỉnh dậy, liếc nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài, không nhịn được gõ đầu. Hôm qua cô ngủ như chết trên xe, lúc được ôm về cô mới hơi tỉnh táo lại, nhưng ở thế giới trước cô đã ở bên Tư Ngang bốn mươi năm, quen thuộc với hơi thở của anh, cho nên lại tiếp tục ngủ mất.
Cô ngáp một cái, bò dậy, tắm nước nóng, thay bộ quần áo đã mua hôm qua.
Quần áo mua hôm qua chủ yếu là váy, có thể thấy thái độ của thế giới này đối với phụ nữ là phụ nữ thì phải mặc váy, tất nhiên không nhất thiết phải là phụ nữ mặc váy mà còn có cả những người chuyển giới.
Sau khi mặc quần áo xong, Trì Am còn đang băn khoăn không biết người đàn ông kia có định mang bữa sáng đến cho cô không thì không ngờ lại là Lục Hành tới.
“Sáng sớm nay có người bên khu bốn tới. Quan chỉ huy đang tiếp bọn họ, kêu tôi mang đồ ăn sáng cho cô.” Lục Hành cười nói.
Trì Am ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy khuôn mặt yêu nghiệt của tên này không hề có cảm giác hồi hộp, lo lắng gì, không biết là anh ta thực sự không căng thẳng hay là đã quen che giấu tất cả cảm xúc của mình dưới vẻ ngoài thích tươi cười khẩu Phật tâm xà này.
Trì Am lơ đãng ăn sáng xong thì nhìn thấy Lục Hành đứng dựa vào tường, nhìn cô với vẻ mặt không thể nhìn thấu.
Trì Am dừng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Hành thâm trầm nhìn cô một hồi, cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cô đúng là một người phụ nữ kỳ quái.”
“Cảm ơn đã khen.”
Lục Hành: “...” Không chỉ kỳ quái mà còn mặt dày nữa!
Lục Hành vừa dọn xong bát đũa chuẩn bị rời đi thì có binh sĩ đi tới, nói là được lệnh mời Trì Am tới phòng khách.
Lục Hành nghe vậy liền nhét bát đũa cho người binh sĩ kia, vuốt tóc mình rồi nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến đó.”
Binh sĩ đưa ra tay chào kiểu quân đội rồi bưng bát đũa rời đi.
Lục Hành đưa Trì Am vào phòng khách, anh ta đi phía trước, dáng cao chân dài, mỗi một bước đều đi không nhanh lắm, nhưng Trì Am là người chưa trưởng thành thì phải đuổi theo rất vất vả. Lục Hành lại cứ như không phát hiện ra, chỉ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trì Am nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, thầm nghĩ dáng người của đàn ông trên thế giới này đều là không khoa học, tên nào cũng người cao chân dài, mặc quân phục trông đẹp trai đầy chính khí, có thể thỏa mãn sự ảo tưởng của tất cả phụ nữ đối với quân phục.
Thực ra thói hư tật xấu thuộc về người đàn ông được che giấu dưới bộ quân phục mới là nguồn gốc của tội ác trên thế giới này.
Bước chân Lục Hành không ngừng, cho đến khi nghe thấy tiếng thở gấp gáp phía sau mới đi chậm lại, sau đó quay lại nhìn cô.
Trì Am xém chút nữa đã đụng đầu vào anh ta như hôm qua đâm vào Tư Ngang.
Khó khăn lắm mới ngăn được tốc độ của mình, cô cẩn thận lui lại một bước, nghi ngờ nhìn anh ta.
Lục Hành vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, đôi mắt đào hoa gợn sóng lấp lánh, đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng Trì Am luôn cảm thấy dáng vẻ anh ta thế này có gì đó không đúng.
“Xin lỗi, tôi không để ý là cô đi không nhanh.” Lục Hành áy náy nói.
Không hề chân thành tí nào.
Trì Am nói không sao, sau đó đi tới phía phòng khách với anh ta.
Hai người lính trang bị súng đứng canh giữ trước cửa phòng khách, vừa thấy họ đến liền chào bằng quần lễ, đẩy cánh cửa lớn ra mời họ vào.
Vừa bước vào đã thấy Tự Ngang mặc quân phục đen thẳng tắp ngồi ở ghế chủ vị, Nguyên Tịch cũng mặc quân phục đứng bên cạnh.
Nguyên Tịch mặt không thay đổi nhìn vị khách đối diện, khí thế lạnh lùng cường ngạnh, dễ dàng áp chế khí thế của đối phương.
Nhưng mấy người đang ngồi kia lại không có ai chú ý Nguyên Tịch, ngược lại lại có vẻ càng kiêng dè người ngồi ở ghế chủ vị đang trầm mặc kia. Tuy anh không nói gì, toàn bộ căn phòng chỉ có quan hành chính và đám người đó đang thương lượng, nhưng chỉ cần anh ngồi ở đó thì không có ai dám làm lơ sự tồn tại của anh.
Người đàn ông hững hờ ngồi đó, thần sắc bình tĩnh, mí mắt rũ xuống che đi đôi mắt quỷ quyệt.
Nghe tiếng mở cửa, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô gái bước vào.
Lục Hành có các người thon dài, cao lớn đi sau lưng cô, làm nổi bật vẻ xinh xắn lanh lợi, mềm mại mảnh mai của cô.
Nghĩ đến chuyện cô gái này còn chưa trưởng thành, ánh mắt mà những người đàn ông có mặt nhìn cô đều không khỏi lộ vẻ nóng bỏng. Nhưng vì quan chỉ huy khu năm đang theo dõi bên cạnh nên mặc dù trong lòng đang sục sôi, mà họ cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, ánh nhìn mơ hồ như muốn bắn phá cơ thể được bọc trong lớp quần áo mỏng của cô.
Trì Am cảm thấy da đầu tê dại khi bị những người đàn ông này nhìn như nhìn con mồi, dường như chỉ một giây sau họ sẽ mất kiểm soát và về tới, khiến cô nổi hết da gà.
Thế giới này thực sự đáng sợ.
Tư Ngang liếc nhìn những người xung quanh, sau đó hơi nâng cằm, nói với cô: “Lại đây!”
Trì Am vội vàng đi nhanh về phía anh, vì quá nhanh nên không cẩn thận té xuống, nhìn như thể chủ động lao vào vòng tay anh.
Đôi môi xinh đẹp màu anh đào khẽ nhếch lên, người đàn ông thích ý nheo mắt lại, ôm lấy cô gái đang nhào vào lòng mình, sau đó nhìn những người đàn ông có mặt với ánh mắt kiêu ngạo đầy khiêu khích, rồi ôm cô vào lòng, tuyên bố chủ quyền.
Những người đại diện của khu bốn lập tức đen mặt.