Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 228




Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Trì Am cảm giác được hơi thở quen thuộc, không khỏi muốn đáp lại, nhưng cơ thể cô lại như bị thứ gì đó giam cầm, không thể nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào trong vô thức.

Sức mạnh kìm hãm cô bây giờ mới được giải phóng, người kia ôm cô vào lòng, trong hơi thở quen thuộc này, ý thức của cô lại chìm vào giấc ngủ sâu hơn, cả trái tim cũng yên tâm hơn.

Khi tỉnh lại Trì Am đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đưa tay sờ trán, cơn nóng như thiêu đốt cũng đã giảm bớt.

Toàn thân ê ẩm mềm nhũn, có thể thấy là cô đã nằm rất lâu. Trì Am khó khăn chống người lên, cảm thấy bắp chân đau đớn co giật, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mình hôn mê.

Cuối cùng cô vẫn ngã trở lại giường, thở dài một hơi, không còn cố gắng muốn cử động nữa.

Cô quay đầu đánh giá căn phòng, căn phòng này tuy khá lớn nhưng lại bài trí rất đơn giản rõ ràng, có một giường, một tủ treo quần áo, một bàn đọc sách và một ghế, còn có một phòng vệ sinh, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.

Trông giống như phòng của một người đàn ông.

Cô đưa tay sờ trán, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, sau khi bị tên lính khu bốn bắn bị thương thì đã có người mang cô đi, người đó rất giống...

Vừa nghĩ tới đây, bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa.

Trì Am quay đầu nhìn lại, thấy cửa mở ra, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng giày quân dụng cứng rắn gõ lên mặt đất, người đi vào nền những bước chân vững vàng, mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bóng tối của cái vành mũ quân đội khiến người ta không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng đẹp đẽ và làn da ngăm đen đều có sức tấn công đến thị giác người nhìn. Bộ quân phục màu đen ôm lấy cơ thể thon dài có lực của anh, sự lạnh lùng và cấm dục dung hòa hoàn hảo trên người anh, khiến người ta khó mà rời mắt.

Anh bưng một cái khay trên tay, trên đó có một bát cháo thập cẩm nóng hổi.

Anh đi đến bên giường cúi đầu nhìn cô.

Trì Am bắt gặp đôi mắt tím sẫm của anh, tim đập loạn nhịp, trong lòng vui sướng như pháo hoa chợt nổ, yếu ớt cười nhìn anh.

Cô cảm thấy vào lúc này mình nên nói điều gì đó, bèn nói: “Anh đã cứu tôi sao? Cảm ơn anh.”

Anh ừ một tiếng, vươn tay đỡ cô ngồi dậy, để cô ngồi dựa vào giường, sau đó ngồi ở bên cạnh, bừng cháo lên đút từng thìa cho cô.

Trì Am muốn tự mình ăn, biểu hiện thận trọng hơn một chút, nhưng sự từ chối của cô lại khiến thần sắc người đàn ông trở nên lạnh lùng hơn, đôi mắt màu tím ẩn chứa cảm xúc u ám, trông rất đáng sợ, thế là cô liền ngoan ngoãn mở miệng ăn thức ăn anh đút cho.

Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng bởi vì từ nhỏ nguyên chủ đã sống như một người đàn ông nên Trì Am không biết việc một người đàn ông cho phụ nữ ăn trên thế giới này là có ý nghĩa gì, rất yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của anh như theo lẽ thường. -

- Khi Lục Hành và Nguyễn Tịch bước vào, thấy cảnh này, hai người đều trầm mặc.

Nguyên Tịch tới kiểm tra sức khỏe cho Trì Am, Lục Hành ở bên cạnh báo cáo.

“Quan chỉ huy khu bốn Kỷ Tu vừa gọi điện tới, hỏi khi nào anh trả lại cô gái của họ mà anh đã đưa đi? Bọn họ khẳng định đây là người phụ nữ của khu bốn. Nếu anh nhất định không chịu trả lại thì họ sẽ kiện lên Tòa án Quân sự Thành phố Trung tâm.”

Ở thế giới này, phụ nữ rất quan trọng, nếu bị bắt đi bất chấp mong muốn của cá nhân họ thì người bắt đi sẽ bị pháp luật trừng trị.

Lục Hành nói xong lại không nhịn được mà nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang ngoan ngoãn đế quan chỉ huy của họ đút cho mình ăn. Vì chưa trưởng thành nên cô trông khá gầy gò nhỏ bé, làn da nhợt nhạt. Khi cô mở miệng uống cháo có thể nhìn thấy hàm răng trắng cùng cái lưỡi hồng hào.

Cảnh tượng đó lập tức đánh thẳng vào lý trí khiến đồng tử hơi co rút lại, Lục Hành thu lại ánh mắt với tốc độ cực nhanh, cố gắng trấn tĩnh sự bồn chồn trong cơ thể.

“Mặc kệ anh ta.” Người đàn ông nói giọng lạnh nhạt, không hề động đậy.

Nguyên Tịch kiểm tra cho Trì Am xong thì tiêm thuốc giảm đau cho cô rồi đi luôn, không nói thêm gì.

Lục Hành cũng đi theo, sợ đợi nữa thì sẽ bị mã gen của phụ nữ ảnh hưởng, làm ra hành động không đúng mực.

Cô gái này tuy nhỏ bé gầy guộc nhưng chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành, ở cùng một chỗ với cô gái trong giai đoạn này sẽ vô cùng thách thức sức chịu đựng của đàn ông. Còn về phần quan chỉ huy có được sự nhẫn nại đến biến thái của họ thì không nói chắc được. Có khi phụ nữ lột sạch trước mặt anh thì anh cũng sẽ không thèm chớp mắt, thản nhiên đi ngang qua.

Ăn xong cháo, Trì Am nhe răng cười với người đàn ông đang cất bát đi, sau đó ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, để anh cầm khăn tay lau mặt cho cô.

Loại hành vi hoàn toàn tin tưởng và ngoan ngoãn này khiến đôi mắt của người đàn ông hơi tối lại, ngón tay vô thức vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, đè nén dã thú hung hãn đang gào thét trong cơ thể mình.

Trì Am dường như không nhận ra, cô hỏi: “Tôi tên là Trì Am, anh tên gì?”

Người đàn ông cất khăn tay đi, lạnh nhạt đáp lời: “Tự Ngang.”

“Anh có phải là quan chỉ huy khu năm không?” Cô tò mò hỏi.

Anh nhẹ nhàng từ một tiếng, nhìn cô bằng đôi mắt tím sâu thẳm của mình, tia sáng trong mắt hơi gợn sóng, không thể nhìn ra cảm xúc.

Trì Am vặn chăn trong tay, hỏi: “Vừa rồi tôi nghe vị trưởng quan kia nói quân khu bốn đòi người... Anh sẽ trả tôi về đó sao?”

Anh đứng dậy nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Không, em là của tôi!”

Trì Am mím miệng, cúi gằm mặt xuống, kéo chăn lên, tiếp tục hỏi: “Anh sẽ đưa tôi đến Kim Ốc, để tôi bị người đàn ông khác ôm vào lòng...”

Rầm một tiếng, cột giường gãy làm đôi, rơi xuống đất.

Trì Am nhìn chằm chằm vào chiếc cột giường bằng kim loại bị gãy làm đôi, sau đó nhìn người đàn ông thần sắc lạnh lùng trước giường, trong mắt trào dâng cảm xúc đáng sợ, im lặng nhằm chặt miệng, quyết định không khiêu chiến thần kinh của anh nữa.

Dù đã trải qua bao nhiêu thế giới thì người đàn ông này vẫn vậy.

Mặc dù trạng thái bình thường của thế giới này đã hoàn toàn bóp méo tam quan của nhân loại, nhưng hiển nhiên tam quan của người đàn ông này vẫn lấy anh làm trung tâm.

“Em ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung.” Anh cố nén giọng căn dặn một câu, sau đó đôi chân dài liền xoay lại rời đi.

Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, Trì Am mới thu lại dáng vẻ giả bộ của mình, khoan thai nằm xuống dưỡng thương.