Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 219: Nam Nhiều Nữ Ít




Tòa nhà này hơi giống tòa nhà văn phòng chính phủ, vào cửa chính là một đại sảnh rộng rãi, những cánh cửa đã không còn, đèn bên trong tối om, trên mặt đất tích tụ một lớp bụi bẩn dày đặc, người đi ngang qua sẽ để lại một dấu chân rõ ràng.

Trì Am đi theo những người này vào trong, âm thầm quan sát một hồi liền phát hiện ra những người này trông rất tệ, không chỉ tinh thần mà cách ăn mặc của họ cũng giống như người tị nạn vậy.

Vừa trải qua một cuộc thảm sát từ các chủng tộc khác nên dáng vẻ của những người này có như vậy dường như cũng không quá kỳ lạ.

Cô thuận tiện cúi đầu nhìn cái ba lô từ đầu đến cuối vẫn ôm trong ngực. Nó được làm bằng vải bạt thô cứng, màu trắng bợt, đã có nhiều chỗ sờn rách. Cái ba lô không nặng, không biết trong đó có gì, cô luôn ôm chặt trong tay, cho thấy chủ nhân ban đầu rất coi trọng cái ba lô này.

Ngoài ra, cô cũng thấy đồ mình mặc không vừa người, áo phông to và quần ở nhà màu đen, chân đi một đôi giày vải bẩn.

Bây giờ cô cũng giống như một người tị nạn, rõ ràng là ở trong một nhóm với những người này.

Khi đi ngang qua một bức tường lát gạch men bóng loáng, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiểu của mình trong đó.

Trì Am ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ra mặt mình hiện lên trong gương, dáng người nhỏ gầy, quần áo rộng thùng thình, tóc ngắn ngang tai, mặt bẩn thỉu nhìn không ra hình dạng, nhìn như đứa bé trai. Cô đổi ba lô ôm trong ngực sang xách tay, phát hiện ngực mình rất bằng phẳng...

Nếu cô không cảm thấy ngực mình bị thít lại thì sẽ nghĩ người trong gương là một cậu bé suy dinh dưỡng luôn mất.

Cô không cảm thấy trên cơ thể có vết thương nào, nhưng cảm giác ngực bị bó thế này..

Lẽ nào là bó ngực?

Lúc này Trì Am cũng không biết mình là ai, tại sao lại ăn mặc giống con trai, thậm chí còn quấn ngực bằng cách thô sơ nhất để làm cho mình giống con trai, hiển nhiên là hành động này phải có ý nghĩa gì đó.

Cô bình tĩnh liếc nhìn những người xung quanh, phát hiện ra họ đều là đàn ông, cô không nhìn thấy một người phụ nữ nào ở đây cả.

Trong lòng cô lại có dự cảm xấu.

Một đoàn người như những bóng ma đi qua đại sảnh, rẽ qua mấy chỗ ngoặt nữa, cuối cùng đi đến trước một cánh cửa hết sức bí mật, sau khi cánh cửa rỉ sét mở ra thì có một lối đi dẫn xuống lòng đất.

Trì Am bình tĩnh nhìn, đi theo bọn họ xuống bậc thang tối tăm.

Liên tưởng đến người ếch và người chim lúc trước nhìn thấy, còn có kết cục của những nhân loại ở đây, Trì Am nghi ngờ rằng nhân loại của thế giới này có phải cũng giống như đám người này, chỉ có thể cẩn thận tham sống sợ chết dò dẫm trong bóng đêm, giống như lũ chuột, đi dưới lòng đất tăm tối này mới có thể có được cảm giác an toàn.

Bộp một tiếng, một chiếc đèn tường treo phía trên được bật sáng.

Ánh sáng của chiếc đèn tường này rất mờ, bóng đèn dường như đã được sử dụng hàng chục năm, bám đầy bụi bẩn làm cho ánh sáng bị giảm đi rất nhiều.

Một đám người không để ý hình tượng ngồi tệ liệt trên mặt đất, mặc dù cũng không mệt mỏi nhưng nhìn tinh thần họ đều không tốt.

Trì Am cũng nép vào một bên, nhìn đoàn người vừa trở về sau thảm họa trong ánh đèn mờ ảo, cô đếm thử, tổng cộng có mười bảy người ở đây.

Không biết đã qua bao lâu, chợt có một giọng nam thô ráp vang lên, anh ta hỏi: “Lần này bị bắt bao nhiêu người?”

Mười ba.” Một giọng nam khá trẻ trả lời.

“Mười ba? Gần một nửa...” Người đàn ông có giọng nói thô ráp có vẻ như rất buồn, giọng nói cũng nhỏ hơn.

Không ai trong số những người có mặt trả lời anh ta, sự im lặng đầy khó chịu lan tràn trong không khí.

Một lúc sau, giọng nam thô ráp lại nói: “Lần này là do tin tức sai lầm, chúng ta không tìm thấy dấu vết của tinh thể bò cạp đỏ, ngược lại còn bị chết rất nhiều người, cấp trên nhất định sẽ trách...”

“Anh Tiêu, đây không phải lỗi của anh.” Một người vội vàng nói.

Những người còn lại cũng đồng tình, cuối cùng lại tức giận bất bình đổ lên những người ếch tấn công họ. Từ trong lời nói của họ, Trì Am biết, những người ếch kia không gọi là người ếch, mà gọi là người Romasen.

Người đàn ông được gọi là anh Tiêu là một người khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng cường tráng, nhưng một nửa khuôn mặt đã bị hủy, nước da cháy đen trông rất đáng sợ. Còn nửa khuôn mặt còn lại của anh ta vẫn nguyên vẹn, trông rất kiên nghi, cho thấy trước khi bị biến dạng anh ta cũng là một người đàn ông dễ nhìn.

Anh Tiêu trầm mặt, không nói gì, từ thần sắc của anh ta có thể thấy được lúc này anh ta đang khổ sở.

Anh ta đã đưa rất nhiều người ra ngoài, nhưng không bảo vệ được mạng sống của họ, mặc dù trên thế giới này tính mạng của họ không có giá trị, nhưng anh ta vẫn cảm thấy xúc động khi thấy rất nhiều đồng loại bị người Romasen giết hại.

Có điều, dù anh ta có buồn thì cũng nhanh chóng phấn chấn lại tinh thần, nói: “Thôi, mọi người mau về nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta tiếp tục đi tìm tinh thể bò cạp đỏ.” Lần này tổn thất nhiều người như vậy càng làm anh Tiếu kiên định hơn, muốn tìm được tinh thể bò cạp đỏ cho bằng được. Nếu không họ mà về tay không thì tổn thất lại càng lớn hơn nữa.

Mọi người đều không có ý kiến gì, vì vậy họ nhanh chóng nghỉ ngơi và thảo luận với những người xung quanh về việc chạm trán với người Romasen.