Trong lòng Lâm thị phức tạp, nhân loại và yêu ma ở cùng một phòng thôi đã nơm nớp lo sợ rồi, huống chi là thiên sư và yêu ma xưa nay luôn ở tình trạng không chết không thôi, há có thể ở cùng một phòng mà không đề phòng nhau? Có lẽ có một ngày yêu ma sẽ khống chế không nổi mà hút sạch sẽ linh thể của thiên sư bên người mình.
“Chàng ấy là Tư Ngang,” Trì Am nói, nụ cười vẫn nở trên môi.
Lâm thị lập tức không biết nên nói gì.
Trì Am nhẹ nhàng vỗ tay bà, nói tiếp: “Nương, chàng ấy là Tư Ngang, là để vương của nhân gian do Tiên hoàng truyền ngôi vị cho, cả Quốc sư cũng thừa nhận Hoàng đế, trên người chàng ấy có số mệnh làm đế vương của nhân gian.”
Lâm thị nghe xong thần sắc hơi phức tạp, cuối cùng không thể làm gì khác hơn đành nói: “Nương chỉ hi vọng con có thể hạnh phúc.”
Trì Am nở một nụ cười rạng rỡ nói với bà: “Hiện giờ con rất hạnh phúc.”
Thế giới này hạnh phúc hơn tất cả những thế giới khác, bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể từ từ già đi cùng hắn.
Trong tháp chiêm tinh, vị Hoàng đế trẻ tuổi đang nói chuyện với Quốc sư đột nhiên thất thần, như vừa nghe được điều gì, sau đó trên mặt lộ vẻ ôn nhu.
Quốc sự nhận ra điều khác thường, quay đầu liếc hắn.
Trì Tĩnh cũng quay đầu nhìn qua, phát hiện thần sắc trên mặt Hoàng đế, trong lòng có suy nghĩ.
Sau khi rời cung, Trì Tĩnh hỏi thê tử mình đã nói gì với Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, sau khi nghe thê tử kể lại ông liền hiểu ra tại sao lúc đó Hoàng đế lại lộ vẻ dịu dàng như vậy.
“Tĩnh ca, có chuyện gì vậy?” Lâm thị hỏi.
Trì Tĩnh lấy lại tinh thần, cười với bà: “Không sao, ta chỉ đang nghĩ, năm đó Quốc sư tiên đoán có phải đã sai ngay từ đầu rồi không. Đến cả yêu ma thế gian khó chấp nhận cũng không phải không có tình cảm, nhìn xem hắn đã chọn thể nào đi.”
Lâm thị không ngốc, nghe vậy liền hiểu được ý tứ trong lời nói của ông.
Bà cúi đầu suy nghĩ một hồi vẫn không có đáp án, cuối cùng chỉ nói: “Có lẽ đây là duyên phận của Am Am, bất kể là số tốt hay xấu thì chỉ cần chúng hạnh phúc là được.”
Trên đời này có hàng vạn người, vạn loại khả năng, mỗi người đều có số phận của mình nên không thể ép buộc. Nếu yêu ma kia có thể giữ vững trái tim mình vì một người để bảo vệ thiên hạ này thì cần gì phải quan tâm quá nhiều?
“Nàng nói đúng.” Trì Tĩnh cười phụ họa, cố nén nỗi lo lắng xuống sâu trong đáy lòng.
Liệu con người và yêu ma có thể thực sự sống hòa bình với nhau không? Tạm thời ông chưa biết được, còn bây giờ bởi vì có một người lấy thân nhập ma nên cục diện của thế giới này sẽ có thay đổi, nhưng ông không biết trong tương lại khi người có thể trói buộc yêu ma qua đời thì thế giới này sẽ ra sao?
Trì Tĩnh tạm thời không biết, chỉ có thể rửa mắt mà chờ.
Sau khi trở thành Hoàng hậu, cuộc sống của Trì Am không có gì thay đổi, vẫn là ban ngày tu luyện, ban đêm hầu vị Hoàng đế kia làm mấy chuyện không thể nhìn, nhưng không phải là quấn quýt si mê trong mộng.
Ba năm sau khi Tiên để băng hà, lại đến thời gian tuyển tú.
Trong mắt triều thần và cung nhân trong hậu cung, Đế Hậu ân ái, hậu cung chỉ có một vị Hoàng hậu, không có phi tần nào khác.
Nhưng dù ân ái thế nào thì làm Hoàng đế cũng phải gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp, trong hậu cung chỉ có một Hoàng hậu, không có phi tần nào khác nên lần này ắt phải tuyến tủ thêm người vào hậu cung.
Nhưng triều thần còn còn chưa dâng sớ trình tấu việc này thì Hoàng đế đã dứt khoát tuyên bố chỉ cần hắn còn tại vị một ngày thì vĩnh viễn sẽ không tuyển tú.
Triều thần lập tức bị tin tức này đánh cho choáng váng mặt mày.
Choáng váng vì vị Hoàng đế này khác với tất cả các vị Hoàng đế trong quá khứ, mặc dù triều thần cảm thấy hành động của Hoàng đế lần này không ổn, nhưng vẫn không nói gì, nghĩ chờ qua mấy năm nữa có lẽ Hoàng đế sẽ thay đổi chủ ý cũng chưa biết chừng.
Làm gì có nam nhân nào có thể giữ mình? Ngay cả yêu ma cũng vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đổi ý.
Cho nên triều thần lại chờ đợi, chờ đến khi Hoàng để lên ngôi tròn mười năm, trong hậu cung vẫn chỉ có một Hoàng hậu, thậm chí còn không thấy bóng dáng của một tiểu hoàng tử nào, triều thần lại thấp thỏm lo âu.
Không nói đến việc triều thần đều lo lắng, ngay cả những Lão Vương gia trong tổn thất cũng bắt đầu lo lắng.
Ban đêm, Trì Am lại bị một vị Hoàng đế nào đó giày vò thì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà bộc phát “Đã không cần sinh con mà ngày nào chàng cũng muốn làm loại chuyện này mà không cảm thấy xấu hổ à?” Nàng nắm tóc hắn, lửa giận ngút trời.