Cho đến khi Lão Hoàng đế lẩm bẩm chuyện muốn chọn phi cho vị Thập Thất hoàng tử thì không chỉ Lan quý phi kinh sợ, mà tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, nhất thời bầu không khí chợt trở nên kỳ quái.
Trì Am ngồi ở đằng kia làm cảnh nền yên lặng uống rượu không khỏi liếc nhìn những người đó, phát hiện mặc dù mấy vị đại thần đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của họ vẫn lộ ra sự khác thường, động não một chút cũng biết họ đang nghĩ gì.
Chắc hẳn đang lo lắng Hoàng đế chỉ hôn linh tinh, bắt con gái nhà họ làm phi cho Thập Thất hoàng tử đây mà.
Trong mắt thiên hạ, Thập Thất hoàng tử là yêu ma giáng sinh, tránh được thì phải tránh ngay, lại càng không cần nói đến cái cơ thể rách nát này của hắn, nữ nhân gả cho hắn tương đương với làm góa phụ, ai có con gái thì đều không nỡ hết. Ngoài ra, căn cứ theo những cân nhắc chính trị, Thập Thất hoàng tử thực sự không phải một ứng cử viên thích hợp để kết làm thông gia.
Lão Hoàng để nói dông dài một hồi, rốt cục nghĩ đến con trai nhỏ của mình còn đang ở đây, liền hỏi hắn: “Thập Thất, con thích dạng cô nương thế nào, nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn cho con.”
Đôi mắt màu tím của Thập Thất hoàng tử quét về phía đám đại thần, mỗi người bị hắn nhìn quét qua đều đổ mồ hôi lạnh đầy người, trên mặt co quắp không tự chủ được, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, hi vọng vị hoàng tử này đừng coi trọng con gái nhà mình.
Thập Thất hoàng tử cười, cuối cùng nắm tay Trì Am nói với Lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, Am Am rất tốt, nhi thần muốn cưới nàng làm thê tử.”
Đôi mắt đục ngầu của Lão Hoàng để nhìn hắn một lúc lâu rồi cười ha hả nói: “Am Am cũng là cô nương trẫm nhìn lớn lên, là một cô nương tốt, hoàng nhi quả nhiên có ánh mắt tốt.” Sau đó lại quay đầu hỏi Lan quý phi: “Ái phi, ý nàng thế nào?”
Lan quý phi nở nụ cười quyến rũ vô cùng, nói dịu dàng: “Hoàng thượng thích thì thần thiếp cũng thích.”
Thể là hôn sự của Thập Thất hoàng tử đã được định đoạt như vậy.
Đám đại thần trong nhà có cô nương vừa độ tuổi đây cũng không nhịn được mà thở phào, hoàng tử khác thấy Thập Thất hoàng tử chọn một cô nương không có danh tiếng gì, cũng không giúp ích được gì cho hắn như thế thì cũng rất hài lòng.
Tất cả đều vui vẻ.
Sau khi cung yến kết thúc, Thập Thất hoàng tử thỏa mãn mạng Trì Am về cung Cảnh Dương.
Vào đêm cuối thu lạnh lẽo yên tĩnh, hai người nam nữ trên giường ôm nhau ngủ say, trong mộng Thập Thất hoàng tử khẽ cắn vào tai Trì Am, cười bên tai nàng nói khẽ: “ Am Am, nàng có vui không?”
Trì Am cố gắng hô hấp, nhịn lại cảm giác kỳ lạ của cơ thể, nói: “Vui lắm, cực kỳ vui.” Cho nên bà nội cha nó, chàng tranh thủ thời gian lui ra ngoài đi.
Thập Thất hoàng tử lại càng hưng phấn hơn, tăng sức hết cỡ để làm nàng, hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, ý cười nhẹ nhàng trầm thấp mà hơi quái dị: “Xem nàng này, mừng đến phát khóc, nàng rất thích phải không? Đừng khóc, sau này ta sẽ làm cho nàng càng hạnh phúc hơn, nhanh thôi...”
Trì Am: “...” Chết tiệt! Nàng thực sự muốn đánh nam nhân này!
Đáng tiếc là lúc ở trong mộng nàng chưa từng đánh lại hắn, chỉ có thể bị hắn đè xuống liều mạng giày vò, giống như là muốn làm hết những chuyện không thể làm trong hiện thực ở trong mộng.
Dù bị người nào đó chơi đùa mệt mỏi muốn chết cả đêm ở trong mộng, nhưng đến rạng sáng hôm sau Trì Am vẫn có thể dậy luyện công buổi sáng mà không hề khó chịu gì.
Ưu điểm của việc bị nhốt trong phòng tối trong mơ là dù nàng có bị chơi đùa muốn suy sụp đến mức nào đi chăng nữa thì thực tế cơ thể lại không có di chứng gì, đúng là một căn phòng tối tuyệt hảo.
Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng để được truyền đến cung Cảnh Dương rất nhanh, thực sự là không kịp chờ đợi.
Đám cung nhân đều tới chúc mừng nàng, Lưu Âm cười híp mắt phát tiền thưởng đã chuẩn bị, toàn bộ cung Cảnh Dương là cảnh tượng vui mừng hớn hở.
Vào ngày thứ ba sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Quốc sư lại đến cùng Cảnh Dương.
Không ai biết Quốc sư và Thập Thất hoàng tử đã nói gì. Khi Quốc sư đi, Thập Thất hoàng tử lại bế Hôn kỳ của Trì Am và Thập Thất hoàng tử được định vào mùa xuân năm tới, từ giờ đến hôn lễ còn chưa tới nửa năm.
Đúng lúc người trong cung Cảnh Dương đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ vào năm sau thì sức khỏe của Lão Hoàng đế càng ngày càng không tốt, cả triều đình và hậu cung đều trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Màn đêm sâu thẳm, trong điện Dưỡng Tâm người đến người đi, cung nhân đi lại đều nhón chân đi thật nhẹ, sợ phát ra âm thanh gì.
Lúc này, ở một góc cách đó không xa, một đám thái y sắc mặt sa sút, đang tụ tập lại một chỗ, vừa xem mạch chứng trên bàn, cố gắng nghiên cứu bệnh tình của Lão Hoàng đế là gì. Trán họ đổ mồ hôi dày đặc, nhìn qua đã biết lúc này họ đang căng thẳng thế nào.
Mấy lão Vương gia trong tổn thất đứng cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lão Hoàng đế trên giường. Từ góc độ của bọn họ thì có thể nhìn thấy người trên giường hết sức gầy gò, tóc hoa râm chẳng biết từ lúc nào đã trở nên thưa hơn, mặt đầy nếp nhăn, các cơ da hiện màu tro tàn xám xịt, nhìn như một lão nhân đã gần đất xa trời.
Đây là vị Hoàng đế cao quý nhất của Đại Tề, đồng thời cũng là Hoàng đế không còn nhiều thời gian nữa, không ai có thể chống lại sự già nua do năm tháng mang lại, ngay cả Hoàng đế cũng không thể thoát khỏi số mệnh này.