Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 202




Thập Thất hoàng tử ngồi dựa vào trên giường, phía sau lót gối, mặt tái nhợt đầy bệnh tật, nhìn như một bệnh nhân sắp chết tới nơi. Nhưng những hoàng tử này cũng không dám khinh thường hắn, nhiều năm qua thái y luôn nói hắn không thể sống được, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tang lễ cho hắn, nhưng lần nào hắn cũng vẫn sống sót. Nhiều lần đều như thế nên trong lòng những hoàng tử này, hắn liền trở thành một bệnh nhân thế nào cũng không chết được, thân thể tàn tạ kéo dài hơi tàn suốt nhiều năm.

Con sâu cái kiển còn biết sống tạm bợ, Thập Thất hoàng tử ngoan cường kéo thân thể cách nát cố gắng sống sót thật ra không có gì lạ.

Bát hoàng tử đại diện cho mấy đệ đệ nói ra ý định của chuyến đi này.

Thập Thất hoàng tử yên lặng nghe họ nói xong không nhịn được lấy khăn che miệng ho khan, phun ra một ngụm máu, không nhìn ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của những huynh trưởng kia, thản nhiên nói: “Muốn ta ra tay giúp các ngươi sao, vậy ta có thể được cái gì?”

Bát hoàng tử do dự một lát, nói: “Đến lúc đó vi huynh sẽ giao vùng Nam Lĩnh đến Tây Di, bao gồm cả khu Vân Trạch làm đất phong cho đệ, thế nào?”

Nghe vậy Thập Thất hoàng tử không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng cũng rét lạnh căm căm, khiến người ta lạnh đến tận đáy lòng. Hai hoàng tử mới mười lăm mười sáu tuổi tê dại cả da đầu, không khỏi cử động cơ thể, không dám nhìn đệ đệ nhỏ nhất của mình, luôn cảm thấy ở hắn có thứ gì đó rất đáng sợ.

Rõ ràng bọn họ là huynh trưởng, nhưng trước mặt Thập Thất đệ này lại thật sự không là gì cả.

“Khu vực từ Nam Lĩnh đến Tây Di mặc dù giàu có nhưng đừng quên ở đó cũng có nhiều núi rừng ma quỷ, không yên ổn, còn Vân Trạch...” Hắn mỉm cười, ánh mắt quét qua đám huynh trưởng, khóe môi nhếch lên, ý tứ không cần nói cũng biết.

Bị đôi mắt màu tím quái dị kia nhìn chằm chằm, cả đám hoàng tử không dám thở mạnh.

Người bình thường không biết Vân Trạch là nơi như thế nào, nhưng những hoàng tử này được bao quanh bởi đám kỳ nhân dị sĩ thì tất nhiên là biết chỗ đáng sợ của Vân Trạch. Nếu là một hoàng tử bình thường mà được vùng đất này thì chỉ vô tác dụng, ngược lại còn phải lo lắng xem đến Vân Trạch có bị yêu ma tập kích hay không. Đối với Thập Thất hoàng tử tuy rằng không cần lo lắng chuyện này, nhưng vì sao hắn lại phải chắp tay nhường giang sơn đẹp đẽ này cho người khác chứ?

Hắn ném tấm khăn đã nhuốm máu xuống đất, bỏ qua ánh mắt sợ hãi của các huynh đệ, khẽ thở dài: “Thật ra thì bản điện hạ cũng cảm thấy có hứng thú với thiên hạ đấy chứ. Nếu mấy vị huynh trưởng có thể giúp ta thì ta cũng có thể đưa Nam Lĩnh đến Tây Di cho các ngươi.”

Nghe vậy, sắc mặt đám hoàng tử chợt đại biến.

Thập Thất hoàng tử thấy thế lại không nhịn được mà bật cười.

Nhìn xem, thế nhân đều như vậy, họ có thể đưa ra những điều kiện vô lý một cách tự nhiên, nhưng người khác mà làm vậy thì họ lại không thể chấp nhận được, thậm chí có thể sẽ oán trách.

Cuối cùng, đám hoàng tử đành thất vọng rời khỏi cung Cảnh Dương.

Tin tức về việc họ đến cung Cảnh Dương đương nhiên không thể che giấu tai mắt của người khác. Lão Hoàng đế nghe được chuyện này không nhịn được nổi trận lôi đình, gọi đám con trai xui xẻo này tới, mắng mỏ từng người một. Mắng xong lại lôi chúng ra ngoài, tiếp tục dưỡng bệnh.

Lão Hoàng đế mắng mấy đứa con trai không an phận kia xong liền phái người đến cung Cảnh Dương một chuyến.

Về phần Lão Hoàng đế phải người đi nói cái gì thì không ai biết, bởi vì cung Cảnh Dương vẫn yên tĩnh như trước, không ai có thể dò xét tình hình bên trong.

Các hoàng tử bị mắng như chim cút, trong lòng đều oán trách Thập Thất hoàng tử, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra điều gì.

Đệ đệ là yêu ma hàng thế này của họ cực kỳ kỳ dị, dù trong lòng oán trách hắn thì họ cũng không dám biểu hiện ra ngoài, tránh cho việc ban đêm bị những thứ không sạch sẽ đến thăm hỏi.

Sau khi đám hoàng tử này rời đi, Thập Thất hoàng tử vẫn sinh hoạt như bao ngày, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Cung Cảnh Dương như chốn thế ngoại đào nguyên trong hoàng cung, yên bình đến mức khiến người ta thỉnh thoảng lại quên mất sóng to gió lớn bên ngoài. Trì Am đang ở trong trạng thái như thế, nếu không phải Ủy Xuyên liên tiếp tiến cung thì nàng cũng đã quên mất nam nhân này cũng thấy hứng thú với vị trí kia.

Nhưng hắn thân tàn ma dại thế này, làm gì có đại thần nào ủng hộ hắn chứ? Dù đám đại thần ủng hộ hắn thì hắn có thể tại vị bao lâu? Một Hoàng đế lúc nào cũng có thể băng hà thì chẳng phải là đám đại thần phải thường xuyên lo lắng à?

Trì Am không biết hắn muốn làm gì, đành phải dằn lòng quan sát.

Nàng giống như người ngoài cuộc, quan sát tình hình sóng gió trên triều đình, yên lặng chờ đợi một kết quả.

Sức khỏe của Lão Hoàng đế lúc tốt lúc xấu, nhưng ông ta vẫn ngoan cường sống sót, mặc dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý để ông ta băng hà bất cứ lúc nào nhưng mỗi ngày trôi qua Lão Hoàng để lại vẫn tiếp tục sống khỏe mạnh.