Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 198




Vừa ra cửa liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu dưới cây đào cách đó không xa, bên cạnh có một nam nhân dung mạo tuấn mỹ vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, người đi đường đi qua đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn người kia.

Mắt Trì Am sáng lên, cười đi tới, chào Phỉ Âm đang chờ bên cạnh xe ngựa, trèo lên xe ngựa, sau đó bố nhào vào trong ngực nam nhân ở trong xe, vòng tay ôm eo hắn, dùng sức cọ vào người hắn.

Hắn vòng tay ôm lấy người nàng, sờ khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi của nàng, rồi lấy khăn lau đi cho nàng.

Lúc này đang là mùa hè nóng nực, mọi người đi lại bên ngoài đều đổ mồ hôi đầm đìa. Tuy nhiên cơ thể hắn vẫn lạnh như băng, mùa đông có thể khiến người ta khó chịu, nhưng mùa hè lại là dụng cụ giải nhiệt tự nhiên, mùa hè Trì Am thích nhất là ôm hắn ngủ.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường trở về Hoài Lăng, Thập Thất hoàng tử hỏi nàng: “Hôn lễ thế nào?”

“Rất náo nhiệt.” Trì Am ăn trái cây ướp lạnh, tinh thần phấn chấn kể cho hắn: “Nhân tỷ tỷ hôm nay thật sự rất đẹp. Đồ trang sức bảo thạch trên mũ phượng đều là Linh khí. Mao gia đúng là giàu có thật. Còn Bùi gia thì có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt lắm, nhưng trông cũng hiền lành, sau này Nhân tỷ tỷ sẽ sống tốt thôi...”

Thập Thất hoàng tử mỉm cười nghe nàng kể về hôn lễ, mãi đến khi nàng nói xong mới nói: “Am Am, sau này ta sẽ tổ chức hôn lễ thật long trọng cho nàng. Ta sẽ lấy cả thiên hạ làm sính lễ, rước nàng về làm thê tử, được không?”

Trì Am đang uống trà, nghe đến đây suýt nữa đã phun nước trà ra ngoài.

Cuối cùng lại bị sặc gần chết.

Thập Thất hoàng tử giơ tay ra thuận khí cho nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực.

Trì Am quay lại nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

“Sao? Nàng không thích à?” Hắn nhẹ giọng hỏi, trên mặt cũng có vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng Trì Am hiểu rất rõ về cái bệnh biến thái từ trong xương cốt của tên này. Huống chi trong thế giới này từ nhỏ hắn đã biến thái rồi, ra tay một cái thì đúng là muốn mạng luôn. Bình thường mà thuận theo hắn thì còn được, nếu dám trái ý hắn thì dù hắn không hung ác với nàng như những người khác nhưng nhất định sẽ nhốt nàng vào phòng tối.

Vậy là Trì Am lập tức tỏ ý vui mừng nói: “Thích chứ, được gả cho chàng là ta đã vui vẻ rồi, từ nhỏ ta đã muốn gả cho chàng rồi.”

Bằng mắt thường cũng có thể thấy biểu cảm của hắn đã trở nên dịu dàng hơn, Trì Am bị hắn kéo vào trong ngực, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, đã vuốt lông thú dữ thành công.

Sau hôn lễ của Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn, Trì Am ở lại Hoài Lăng một thời gian với phụ mẫu và người nhà, sau đó trôi thuyền về Giang Nam với Thập Thất hoàng tử. Mãi đến sau Tết Trung thu họ mới tăng tốc hồi kinh khi liên tiếp nhận được một đống thư của Lão Hoàng đế.

Một tháng sau khi họ đến Giang Nam, Lão Hoàng đế đã bắt đầu viết thư tới đây, thúc giục Thập Thất hoàng tử hồi kinh, giống như một phụ thân đang lo lắng cho người con trai đi xa.

Nhưng Thập Thất hoàng tử cũng không thèm nhìn đến, chỉ tiện tay thả thư trên thư án, không coi Lão Hoàng đế ra gì.

Mãi đến sau Tết Trung thu thừa dịp thời tiết không lạnh nữa họ mới khoan thai hồi kinh.

Khi hồi kinh họ vẫn đi thuyền.

Con thuyền chạy đều đều trên mặt sông, không giống như khi xuống Giang Nam vào tháng năm. Trên đường trở về kinh căn bản không gặp được chuyện gì đặc biệt, không gặp được thứ yêu ma quỷ quái gì, an nhàn khiến cho Trì Am phát phiền.

Tuy trong lòng nàng thấy chán, nhưng nghĩ lại thì liền quy hết tội lên đầu Thập Thất hoàng tử, nam nhân này trông thì có vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng thật ra là quỷ thần cũng phải né. Trì Am tạm thời còn chưa hiểu rõ loại tình huống kỳ quái này, nhưng sớm muộn gì nàng cũng hiểu ra.

Mặt sông ban đêm, đêm dài sương nặng, bốn bề vắng lặng.

Trì Am lại nằm mơ.

Trong mơ nàng vẫn bị nam nhân kia đặt trong bóng tối thâm trầm, lật đi lật lại giày vò liên tục, dùng bao nhiêu là thủ đoạn khiến nàng nghĩ lại mà đỏ mặt, thật sự không biết hắn học được từ đâu.

“Am Am, nàng có thích không?” Hắn cười thân mật bên tại nàng, động tác suồng sã vỗ về chơi đùa.

Trì Am thút thít, cố gắng cắn môi, không chịu mở miệng.

Hắn ôm nàng vào lòng như bảo bối, ngón tay lạnh ngắt đặt nhẹ lên môi nàng, không cho nàng tự ngược đãi đi cắn môi mình nữa, như thể sẽ khiến hắn xót xa.

Tư thể ôm ấp này khiến cơ thể nàng hơi run lên.

Cuối giấc mơ, cuống họng của nàng cũng đã kêu đến câm lặng mà nam nhân kia vẫn không chịu buông tha cho nàng, sau đó ý thức của nàng dần chìm vào bóng tối.