Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 195




Thập Thất hoàng tử nhẹ nhàng vỗ lưng nàng không trả lời.

Trì Am thấy vậy, lại không nhịn được hỏi: “Đã lâu rồi chàng không uống thuốc, có sao không?”

“Không sao, ta vẫn còn trụ được.” Hắn nói xong lại ho khan một tiếng. Sau đó không chờ nàng hỏi tiếp, hắn lên tiếng: “Chúng ta ngủ thôi, ngày mai có thể gặp họ rồi.”

Trì Am muốn nói bây giờ mình vốn không buồn ngủ, nhưng một tay của hắn đã che lên mí mắt của nàng.

Tay của hắn luôn rất lạnh, phủ lên mí mắt kích thích nhãn cầu, chẳng bao lâu Trì Am đã thấy buồn ngủ, mê man chìm vào giấc.

Trong giấc mộng, nàng lại cảm giác được nam nhân đó ôm lấy nàng, đưa nàng vào trong bóng tối vô biên, hôn nàng mãnh liệt.

Nàng nghẹn ngào lên tiếng, cuối cùng âm thanh đó bị môi và lưỡi của hắn nuốt xuống, khiến nàng không phát ra tiếng nói, bàn tay lạnh bằng vuốt ve dọc người nàng. Cảm giác đó vô cùng chân thật khiến nàng không nhịn được mà run rẩy, sau đó nghe được tiếng hít sâu một hơi của hắn, động tác có phần hung tợn.

Sức lực của người kia quá lớn, cơ thể cứng rắn lạnh lẽo phủ lên người nàng, khiến nàng không cách nào động đậy.

"Am Am...”

Trì Am vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn dễ dàng giữ chặt lấy hai tay của nàng. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đôi mắt màu tím sẫm nhìn nàng chằm chằm, cách lớp quần áo, cơ thể lạnh bằng kia toát ra hơi thở, lạnh đến mức nàng run lập cập.

Cảm giác này sai sai...

Trực giác trong lòng nàng cảm thấy không thích hợp, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh dậy được, chỉ có thể lắc đầu từ chối. Cặp mày đang nhíu chặt bị một bàn tay vuốt ve.

“Am Am, đừng động, ngoan nào.” Hắn thì thầm bên tai nàng nói đầy dịu dàng, nhưng động tác lại không phải vậy.

Trì Am nghĩ thầm trong lòng, ngoan mới lạ, sắp bị hắn làm cái chuyện đó đó rồi, có quỷ mới chịu nghe lời.

Suốt cả đêm, Trì Am cảm giác mình trong giấc mộng bị người ta lật qua lật lại giày vò, đến nỗi cuống họng đã khản đặc, mà nam nhân đè trên người mình kia vẫn hứng thú bừng bừng, giam cầm cơ thể nàng hoàn toàn không tỏ ra mệt mỏi dù chỉ một chút...

Đây chắc chắn là giấc mơ, nếu không con người ai lại có tinh lực dồi dào đến vậy? Nàng sắp mệt chết rồi...

Cuối cùng Trì Am cũng mở mắt trong tiếng chim hót sáng sớm, nghĩ lại thấy rùng mình khi nhìn lên trần nhà của căn nhà gỗ, thầm nghĩ quả nhiên là giấc mộng.

Nàng không thấy dáng vẻ của chính mình, khuôn mặt ửng hồng, đuôi mắt ướt át, nổi lên sắc hồng mịn màng, như thể tối qua bị nam nhận yêu thương suốt cả một đêm vậy.

Nàng cẩn thận dời nam nhân đang ngủ đè lên người mình trên giường, rón rén xuống giường, nhận thấy cơ thể không có bất cứ chỗ nào khó chịu cả, nàng càng chắc chắn đó chỉ là giấc mộng. Nhưng... giấc mộng xấu hổ thế này, nơi đó hình như cũng có chút cảm giác, khiến nàng tối sầm mặt mũi lại. Nàng lặng lẽ ôm quần áo rồi nhanh chóng ra ngoài xử lý.

Đợi nàng đi khỏi, nam nhân trên giường mới mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng của nàng, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.

Trì Am sửa soạn xong xuôi cho mình, mặc lại đồ hôm qua, lúc về tới phòng thì thấy Thập Thất hoàng tử đã dậy.

Trông hắn có vẻ hơi mệt, dựa vào đầu giường, mái tóc đen dài rối bù buông xõa trên ngực, ngũ quan xinh đẹp giống như trải qua bàn tay khéo lẽo đẽo gọt tinh xảo của thợ thủ công, chỗ nào cũng ưa nhìn.

Đúng là quá đẹp, ngược lại cảm thấy không chân thật.

Hắn tựa vào đầu giường thấy nàng đi vào, nở nụ cười dịu dàng với nàng rồi nói: “Am Am, chào buổi sáng.”

Trì Am không khỏi hơi sững sờ, không nhịn được mà gộp chung hắn với Tự Ngang ở thế giới thứ nhất, bởi vì họ thật sự quá giống nhau. Tuy nói mỗi một thế giới, cho dù nàng gặp người nào cũng đều là người nam nhân này, nhưng vì thân phận khác nhau dẫn đến dung mạo có chút khác biệt.

Hắn của bây giờ thật sự rất giống với Tư Ngang thế giới thứ nhất, như thể cùng một người vậy.

Điều khác biệt là một người của ngàn năm trước, còn một người của ngàn năm sau.

Trì Am bưng nước cho hắn rửa mặt, muốn mang giày cho hắn lại bị Tư Ngang ngăn lại.

Tự hắn cúi người mang giày, sau đó nhướng mày mỉm cười với nàng như đang nói rằng chuyện của đám hạ nhân, không phải là chuyện nàng nên làm.

Trì Am không nhịn được cười, cúi người hôn lên khóe môi hắn một cái.

Trong bếp lại có bữa sáng vừa chuẩn bị xong, Thập Thất hoàng tử dẫn nàng đi ăn sáng, rời khỏi căn nhà nhỏ bên bờ hồ.

Họ xuyên qua khu rừng, tới nơi mà họ tỉnh lại vào hôm qua thì thấy một con thuyền đậu bên bờ hồ. Trên thuyền có người đang đi lại, trong đó còn có vài vị thiên sự không ngừng trông ngóng về phía hòn đảo.

Thấy họ từ trong rừng đi ra, một đệ tử của Trì gia trên thuyền vui mừng gọi: “Đại tiểu thư về rồi!”

Tiếp theo thấy Trì Tĩnh, Phỉ Âm và những người khác từ từ chạy từ trên thuyền xuống chào đón họ, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng và thả lỏng, hiển nhiên họ cũng lo cho hai người.

Trì Tĩnh thấy nữ nhi bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nói: “Không sao thì tốt.”

Trì Am cười với ông ấy: “Tụi con không sao. Cha, mọi người không sao chứ?”

“Cha và mọi người cũng không sao.” Ở nơi thế này, Trì Tĩnh hiển nhiên không muốn nói nhiều, vậy là liền nói với bọn họ: “Bây giờ người trong đoàn đều đã về hết rồi, chỉ thiếu tụi con thôi, lên thuyền hết đi. Nhân lúc trời còn sớm chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

Một đoàn người lại trở về thuyền.

Vừa mới lên thuyền, Trì Am thấy một bé trai khoảng mười tuổi. Tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng mặt mũi của bé trai kia vô cùng giống Trì Tĩnh. Trì Am nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay, đứa bé này chắc hẳn là đệ đệ của mình ở thể giới này.

“Tỷ tỷ tỷ” Trì Hiện có chút ngượng ngùng kêu một tiếng, sau đó lại liếc nhìn Trì Tĩnh.

Trì Tĩnh xụ mặt nói với Trì Am: “Am Am, đây là đệ đệ con. A Hiên, qua đây gặp tỷ tỷ của con đi.” Với nữ nhi thì hoà nhã chiều chuộng, còn với nhi tử thì lại cục cằn.

Trì Hiên vội vàng bước tới hành lễ với tỷ tỷ, không nhịn được mà tò mò nhìn nàng, mím môi cười với nàng, nụ cười có phần nghịch ngợm.