Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 190




Thanh kiếm gỗ đào trong tay có thân kiếm đỏ thẫm, ánh sáng tỏa ra từ bên trong, trên thân còn có hoa văn phức tạp mà lưu loát, dung nhập vào trong thân kiếm rất tự nhiên, vừa thấy đã biết không phải vật tầm thường, vô hình chung nâng lên mấy bậc, khiến người ta tưởng là một kiện Thần Khí.

Thanh kiếm lại quen thuộc đến vậy, thậm chí nắm trong tay còn mơ hồ truyền lại cảm giác thân thiết.

Dường như trong một đêm, nàng trở lại thời đại hoang dã hắc ám kia, nam nhân mặc áo choàng đỏ tươi nghiêng đầu hỏi nàng, cần chế tạo một thanh kiếm gỗ đào mấy vạn năm, vẽ vằn thú của hắn trên thân kiếm được không?

Trong thoáng chốc Trì Am không khỏi ngơ ngẩn.

“Am Am?” Thập Thất hoàng tử phát hiện nàng khác thường, cúi đầu nhìn nàng.

Trì Am ngẩng đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh, quen thuộc như vậy, buột miệng thốt ra cái tên kia: “Niền...”

Ánh mắt Thập Thất hoàng tử hơi động, bàn tay vốn đang khẽ nắm cổ tay nàng chợt siết chặt, cũng khiến Trì Am khôi phục lại tinh thần, trong lòng hơi kinh ngạc.

Nhưng chút kinh ngạc này mau chóng bị đè xuống bởi tình huống bất ngờ xuất hiện ở xung quanh. Trì Am bảo vệ Thập Thất hoàng tử phía sau mình, thanh kiếm đào trong tay tung ra một chiêu kiếm hoa, chém tới quỷ diện do âm tà ngưng tụ mà thành đang lao đến từ trên bầu trời. Hoa văn nổi lên một ánh sáng hồng, quỷ diện kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một làn khói nhẹ biến mất.

Kiếm gỗ đào ở trong tay nàng, nghiễm nhiên trở thành một thần binh lợi khí, quỷ diện xung quanh không một kẻ nào có thể tránh được, lực sát thương tăng lên nhiều.

Trì Tĩnh bớt thời giờ chứng kiến cảnh này, trong lòng kinh ngạc, không ngờ thanh kiếm gỗ đào của tổ tông truyền lại, nữ nhi lại là người thích hợp sử dụng nhất.

Binh khí cũng chọn người, thanh kiếm gỗ đào được lưu truyền từ thời thượng cổ mà Trì gia luôn thờ cúng này, mỗi một thế hệ đệ tử trưởng thành đều sẽ tới thử kiếm. Chỉ có người nhận được sự đồng ý của nó mới có tư cách sử dụng nó. Nếu không có được sự tán thành của nó, cùng lắm chỉ có quyền tạm thời sử dụng. Chờ đến khi giải quyết xong mọi chuyện, thanh kiếm gỗ đào này sẽ tự động lựa chọn trở về nơi tổ truyền, yên tĩnh dựng thẳng ở chỗ đó.

Lúc này khắp nơi xung quanh đều là sương mù dày đặc, vây quanh chiến thuyền xông vào bên trong này. Một đám khí âm tà bay ra từ trong sương mù dày đặc ngưng tụ lại thành quỷ diện với mặt mũi hung tợn. Từng chiếc đầu lâu kia bay về phía bọn họ, há to mồm như bồn máu, cắn tới những người trên thuyền, hình ảnh đó vô cùng ghê người.

Trì Tĩnh đứng ở mũi thuyền, những lá bùa trong tay bay nhanh về phía đám quỷ diện đó. Trên lá bùa chợt thoáng hiện linh quang, quỷ diện kia giống như gặp phải khắc tinh thiên địch, kêu thảm thiết hóa thành âm khí biến mất.

Những thiên sự khác cũng cầm kiếm gỗ đào trong tay nghênh địch, chém rớt đám quỷ diện đó.

Mấy người Phỉ Âm vây quanh người Thập Thất hoàng tử, che chở xung quanh kín mít không một kẽ hở. Chỉ cần đám quỷ diện đánh tới đây, thiên sư bên phía họ lập tức ra tay chém rớt.

Trì Am thấy bên này có mấy người Phỉ Âm che chở, bèn tiến lên giúp đỡ cha nàng, tham gia chiến đấu.

Thập Thất hoàng tử đứng trong một góc, nhìn Trì Am cầm thanh kiếm gỗ có vẻ ngoài không tầm thường kia trong tay nghênh địch. Ánh mắt trở nên hơi thâm thúy, đột nhiên hắn lấy tay che miệng ho khan.

“Điện hạ?” Mấy người Phỉ Âm lo lắng nhìn hắn.

Thập Thất hoàng tử ho khan một trận, mãi đến khi chiếc khăn trắng trong tay dính lên vết máu, hắn mới ngừng ho, làm như không có việc gì thu lại chiếc khăn dính kia. Sắc mặt trắng bệch tiếp tục nhận tình hình chiến đấu phía trước.

Cứ như vậy sau nửa canh giờ, đám quỷ diện kia mới giảm bớt.

Quỷ diện như ẩn như hiện trong màn sương mù dày đặc, lại không hề tấn công bọn họ, nhìn chằm chằm vào những người sống trên thuyền với cặp mắt đỏ ngầu, thỉnh thoảng lại há miệng nhả ra một luồng tà khí âm lãnh.

Hơi thở lạnh lẽo âm u trong màn sương mù dày đặc kia đều là do chúng tạo thành.

Chiếc thuyền vẫn lặng lẽ tiến về phía trước trong màn sương này như cũ, sương mù xung quanh một vùng mênh mông. Họ chỉ có thể nhìn đến những nơi cách đó một trường, chứ nhiều hơn nữa thì sex bị sương mù che lấp.

“Đây là thứ gì vậy?” Một vị đệ tử Trì gia lên tiếng hỏi, vẻ căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt.

Trì Tĩnh kêu mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nói: “Đó là những âm khí tích tụ dưới nền đất đã trăm ngàn năm ngưng tụ thành diện khôi. Bản thân chúng không có ý thức, chỉ hấp thụ dương khí của người sống theo bản năng. Mọi người cẩn thận một chút, đừng để chúng nó cắn, nếu không sẽ bị chúng đồng hóa thành một quái vật diện khôi.”

Nghe thấy Trì Tĩnh nói, những thiên sư trẻ tuổi đều nổi da gà, ánh mắt nhìn về phía đám diện khôi ẩn náu trong sương mù càng thêm thận trọng.

Quả nhiên Vân Trạch này vô cùng nguy hiểm, nơi này vẫn là bên ngoài mà đã có thứ khó chơi như vậy rồi, nếu càng đi sâu vào bên trong, còn không biết sẽ có gì nữa.

Mà điều khiển nhóm thiên sư càng kinh sợ hơn là dưới đáy thuyền, rõ ràng không có người điều khiển nhưng bản thân nó vẫn chạy về phía trước, như thể có một sức mạnh nào đó dưới đáy đang đẩy thuyền trôi. Tình huống quỷ dị như vậy khiển nhóm thiện sự cảm thấy da đầu tê dại, nhìn sương mù dày đặc vô tận, trái tim càng thấp thỏm không yên.

Chẳng mấy chốc, trên thuyền chìm vào bầu không khí im ắng lạ thường, không một ai lên tiếng.