Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 188




Bởi vậy có thể thấy dưới đáy sông này hoàn toàn không hề yên tĩnh vô hại như bề mặt của nó.

“Cha, hiện tại đã đến đâu rồi?” Trì Am bước tới hỏi.

Trì Tĩnh quay đầu nhìn về phía nàng, nhận ra trang phục nàng đang mặc, biết được tâm tư của nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng nói: “Còn một đoạn nữa, bây giờ đã cuối giờ Dậu, sắp đến giờ Tuất, thời gian này thường hay được gọi là thời điểm yêu ma làm loạn, chúng ta phải chú ý một chút.”

Trì Am ngẫm nghĩ một lát, lập tức hiểu ra cái gọi là yêu ma làm loạn, thật ra cũng là một cách nói khác của thời khắc gặp ma.

Nàng đang suy nghĩ thì chợt phát hiện không biết từ khi nào hai bên bờ sông có một màn sương nhạt tràn ra từ trong đất. Trong sắc trời đã hơi mờ tối, lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động, hoàn toàn không gây ra sự chú ý của mọi người, âm thầm bao vây xung quanh họ.

Trong lòng Trì Am hơi rùng mình, đưa mắt ra hiệu cho cha nàng.

Vẻ mặt Trì Tĩnh hơi trầm xuống, gật đầu với nàng, sau đó xoay người nói mấy câu mật ngữ mà các thiên sư hành động thường dùng với thành viên trên thuyền, là kiểu sẽ không thu hút sự chú ý của quỷ thần trong địa bàn của yêu ma.

Một bàn tay Trì Am chống thắt lưng nhìn về phía trước.

Trì Tĩnh đi xuống chuẩn bị một phen, lại nhanh chóng trở về, lúc quay lại bên cạnh nữ nhi, ông ấy vừa dán một tấm bùa trên mũi thuyền vừa hỏi: “Am Am, bây giờ Thập Thất hoàng tử sao rồi? Lát nữa quãng sông này có thể không dễ đi, thuyền sẽ chao đảo, không biết hắn có thể chịu đựng được không?”

Trì Am hoàn toàn không chút lo lắng, cười nói: “Không sao đâu ạ, cha cứ yên tâm đi.”

Trì Tĩnh nào có thể yên tâm, cơ thể rách nát của Thập Thất hoàng tử kia còn muốn đi theo họ tới nơi này, cũng không biết nên nói hắn gan dạ hay ngu ngốc nữa, hoặc là nói hắn quá xem trọng nữ nhi nhà mình. Dù là điều nào thì Trì Tĩnh vẫn cực kỳ tán thưởng, nhất là tối nay còn không biết sẽ gặp phải thứ gì, họ có thể không quan tâm chu đáo được tới hắn. Nhưng hắn một mực muốn theo tới đây, thật sự không phải là hành động sáng suốt.

Trì Am quay đầu lại, không nhìn dáng vẻ không tán thành kia của cha mình.

Từ trước đến nay Thập Thất hoàng tử chưa bao giờ làm chuyện gì nếu không nắm chắc. Hắn theo tới đây thì tất có suy tính của mình, vì vậy hoàn toàn không cần lo lắng cho hắn.

Khi sắc trời càng tối thêm một chút, sương mù hai bên bờ sông đã dày đặc đến mức nhìn không rõ hoàn cảnh xung quanh. Trên mặt sông cũng dâng lên làn sương mờ nhạt, vây lấy chiếc thuyền đang chạy giữa lòng sông, như thể muốn kéo họ vào một khu vực thần bí nguy hiểm.

Các thành viên trên thuyền không cần nhắc nhở đã bắt đầu nâng cao cảnh giác.

Đột nhiên, một tiếng kinh hô vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn đã thấy một thuyền viên sợ hãi thò người nhìn xuống nước sông dưới đáy thuyền, như thể nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ.

Trì Tĩnh bước tới thò đầu xem thử, đã bắt gặp một gương mặt mỹ nhân nổi trong làn nước. Trong ánh sáng mờ mịt, khuôn mặt mỹ lệ yêu diễm kia tựa như mộng ảo. Mái tóc đen nhánh giống như rong rêu tản ra phiêu bồng trong nước. Vốn dĩ là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại bởi vì sắc trời như vậy, hình ảnh nhấp nhô lay động cùng sóng kia lại khiến người ta cảm thấy rợn người một cách khó tả.

Gương mặt kia nở một nụ cười mê người với Trì Tĩnh, cánh môi đỏ thắm mấy máy như thể đang nói gì đó.

Sắc mặt của Trì Tĩnh không thay đổi, ném ra một lá bùa xuống dưới.

Sau khi khuôn mặt người trên mặt nước đụng phải lá bùa lập tức biến mất như hoa trong kính, tiếp theo đó chỉ nghe thấy một tiếng xoạt, một thứ gì đó nhảy khỏi mặt nước tấn công về phía Trì Tĩnh.

Trì Am nhanh tay lẹ mắt, đoản kiếm giấu trong tay áo trượt xuống, đâm một nhát qua đó, nhưng mũi kiếm lại sượt qua cơ thể trơn trượt của thứ kia.

“Đây là gì thế?”

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, phát hiện đây là một loại quái ngư trên lưng có cánh, trực tiếp bay ra từ trong nước.

Nó bay trong không trung giống như bị chọc giận, đột nhiên há miệng kêu ré lên, ngay sau đó mặt sông yên tĩnh như thể sôi trào. Mặt nước quay cuồng, chiến thuyền xóc nảy chao đảo trong nước. Không một thành viên nào trên thuyền đứng vững, đều lần lượt té lăn trên đất, có một thuyền viên không cẩn thận ngã lăn xuống sông. Mọi người hoàn toàn không kịp cứu hắn ta, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, trên mặt nước chợt nổi lên vũng máu đỏ tươi, sau đó không còn tiếng động.

“Đây là Doanh Ngư sao?” Trì Am để mình đứng vững lại, mở miệng hỏi.

Trì Tĩnh không rảnh để trả lời, đôi tay nhanh chóng kết ấn, một đạo Ngũ Lôi thuật giáng xuống, nổ tung trên người quái ngư kia, khiến hai cánh của nó bị nổ rớt, lộn nhào ngã vào trong nước.

Ngay sau đó lại có mấy con quái ngư lao từ trong nước ra, phát ra tiếng kêu với họ. Tiếng kêu đó khiến nước sông càng quay cuồng kịch liệt hơn, giống như dưới đáy sông có một bàn tay khổng lồ đang quấy nước.