Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 184




Lúc này, đèn lồng trong tay bà tử cũng bị tắt.

Khi đèn lồng vụt tắt, trời đất tối đen, trong tầm mắt vươn bàn tay năm ngón ra cũng chẳng nhìn rõ được.

Nha hoàn với bà tử phụng lệnh đưa Trì Am tới lê viên có vẻ hốt hoảng, lúc nãy có cơn gió kỳ quặc thổi tới, khiến trong lòng họ sởn cả gai ốc, trong lúc hoảng sợ suýt chút nữa vấp phải chướng ngại vật bên đường.

Một tay Trì Am tóm lấy tay của bà tử sắp ngã, nói với họ: “Không sao chứ? Hai người đưa đến đây là được rồi, không cần đưa ta đi nữa, tự ta đi là được.”

“Nhưng phu nhân dặn dò nô tỳ phải đưa đại tiểu thư sang đó.” Họ nào dám để cho nàng một mình mò mẫm đi qua đó.

“Đúng vậy đó đại tiểu thư. Nơi này tối như bưng, lỡ như đại tiểu thư bị té thì phải làm sao? Đại tiểu thư chờ chút, nô tỳ đi tìm cây châm lửa đốt đèn.” Bà tử nói sẽ đi lấy cây châm lửa.

Trì Am cười khẽ: “Không cần, ta là người tu luyện, chút tối tăm thế này không là gì. Mấy người đi về đi.”

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Trì Am, đám nha hoàn bà tử này đành nhìn nàng đi trong bóng tối đến lễ viên. Tuy trong lòng họ lo lắng nhưng cũng không thể chống lại mệnh lệnh của vị đại tiểu thư này.

Trì Am vốn không để tâm đến sự lo lắng của những hạn nhân này, nàng ung dung đi trong đêm tối đến lễ viên. Thế gia vọng tộc như Trì gia, vào ban đêm mỗi khoảng cách trong sân đều có đèn lồng chiếu sáng, nhưng không hiểu sao đêm nay đèn dọc đường đều bị dập tắt, làm nổi bật bóng đêm thâm trầm kinh khủng.

Trì Am cảm giác trong bóng tối có thứ gì đó, nhưng vì cảm giác không được ác ý của đối phương, nàng cũng không tìm hiểu sâu.

Nàng từng trải qua chuyện tương tự thế này vài lần, lúc bắt đầu thì rất cảnh giác, tưởng là trong bóng tối có thứ gì đó muốn gây bất lợi cho mình, mãi đến khi trải qua vài lần, phát hiện đối phương vốn không muốn làm tổn thương đến nàng, Trì Am coi như không biết, mặc cho cái bóng dò xét trong bóng tối.

Lúc tới lễ viến, đột nhiên có tiếng ho yếu ớt vang lên.

Trì Am quay đầu, nhìn thấy bóng người trong đêm tối, nàng bèn đi qua nói: “Tối như vậy rồi, sao chàng còn chưa nghỉ ngơi? Cẩn thận lại đổ bệnh đấy.”

Lúc nói như vậy, nàng chính xác vươn tay về phía hắn.

Một bàn tay lạnh bằng nắm chặt tay nàng, ôm nàng vào lòng, sau đó nàng nghe thấy giọng trầm khàn của người nam nhân: “Nàng không có đây, ta lạnh quá ngủ không được.”

Trì Am không nhịn được mỉm cười, vươn tay chạm vào gương mặt lạnh bằng của hắn. Người này quả nhiên lạnh giống như cái xác vậy, cũng không biết đã đứng đây bao lâu rồi. Mà hắn lại ra ngoài này từ lúc nào thế?

Nàng vừa kéo hắn đến lễ viên, vừa cảm nhận được bóng tối xung quanh mình, tầm mắt dò xét kia đã biến mất ngay khi nam nhân này xuất hiện.

Trì Am quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, trong lòng hiểu rõ.

Trở về phòng, Phỉ Âm và Lưu Âm bưng nước nóng lên cho nàng rửa mặt. Sau khi hầu hạ hai người rửa mặt xong, trải giường đàng hoàng rồi mới lui ra.

Trì Am dựa vào lòng ngực lạnh bằng của Tư Ngang như thường lệ, đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn, cười nói với hắn rằng mình vừa trò chuyện với cha nương, đều là chuyện của Trì gia, còn có đệ đệ đang rèn luyện ở Vân Trạch.

Nam nhân yên lặng nghe nàng nói, thỉnh thoảng hôn lên khóe môi nàng, nét mặt dịu dàng.

“Mười năm không gặp, cha nương vẫn như vậy. Đợi sau này đệ đệ trưởng thành có thể gánh vác Trì gia, ta cũng không cần phải lo nữa.” Trì Am cười nói.

Thập Thất hoàng tử vuốt ve gương mặt nàng, chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Mãi đến khi thời gian cũng không còn sớm nữa, họ mới ôm nhau ngủ.

Hôm sau lúc họ thức dậy, trời đã không còn sớm nữa.

Đợi họ rửa mặt thay đồ xong xuôi, Phỉ Âm tới nói rằng sáng sớm Trì phu nhân đã phải người tới, đợi họ thức dậy thì thông báo với bà ấy.

Trì Am và Thập Thất hoàng tử ngồi dùng bữa sáng, cười nói với hắn: “Nương của ta rất hay lo lång.”

Thập Thất hoàng tử mỉm cười thản nhiên.

Sau khi dùng bữa sáng xong, hai người đi tìm Lâm thị nói chuyện.

Trì Tĩnh không có mặt, mới sáng sớm ông ấy đã được người ta mới ra ngoài. Nghe nói một ngôi làng ở Hoài Lăng có ma quỷ quấy phá, ông ấy dẫn một vài đệ tử của Trì gia qua xem tình hình.

“Cha luôn bận như thế này ạ?” Trì Am tò mò hỏi.

Lâm thị nhìn Thập Thất hoàng tử bên cạnh đang bình tĩnh uống trà, cười nói: “Hoài Lăng này có chuyện gì, cha con đều tự mình đi làm, trừ khi ông ấy không có đây. Nhưng lúc bình thường, hầu như ông ấy sẽ đồng ý với mấy vị bằng hữu, đi tới nơi khác để bắt ma trừ yêu, không có nhiều thời gian rảnh...”

Lâm thị nhất thời vui vẻ không nhịn được lại nhải về những chuyện trượng phu mình đã trải qua mấy năm nay, đây đều là những kinh nghiệm quý báu.