“Cha, nương!” Trì Am vừa bước vào cửa đã lên tiếng gọi, không hề xa lạ chút nào.
Bây giờ tuổi tác của phu thê Trì Tĩnh cũng giống như cha nương trong trí nhớ của nàng, khiến Trì Am thật sự không thể tỏ ra xa lạ nổi.
Lâm thị kéo nàng tới trước mặt, hỏi thăm dồn dập: “Am Am có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Tối nay ở lại chỗ của nương nghỉ ngơi nhé...”
Trì Am cười nói: “Lúc nãy con vừa dùng bữa với Thập Thất hoàng tử rồi nên không đói. Nương, tối nay con nghỉ ngơi ở đây, còn cha thì sao ạ?”
“Thư phòng có chăn đệm của ông ấy.” Lâm thị lên tiếng không chút chần chừ, bây giờ nữ nhi ở trước mặt bà ấy mới là quan trọng nhất.
Trì Am quay đầu, mím môi cười với ba mình, không tiếp lời của Lâm thị. Nàng kéo bà ngồi xuống, cười nhẹ nhàng nhìn cha nương đã mười năm không gặp, thăm hỏi sức khỏe của họ, còn cả đệ đệ mà cha nương sinh thêm cho nàng đang ở đâu, sao lại không thấy đệ ấy.
Cha nương của kiếp này còn sinh đệ đệ cho nàng, Trì Am khá là ngạc nhiên. Nhưng nghĩ đến mình mười năm nay không ở bên cạnh họ, nàng liền chấp nhận sự xuất hiện của đệ đệ rất nhanh. Nếu không lúc nào cũng khiến họ chịu đựng nỗi đau khi nữ nhi không ở bên cạnh, đối với họ mà nói là một loại tổn thương.
“Lúc trước nó và đệ tử khác của Trì gia đi Vân Trạch rèn luyện. Một thời gian nữa sẽ trở về.” Trì Tĩnh giải thích.
Mấy năm nay phu thê Trì Tĩnh luôn nhung nhớ nữ nhi bị đưa đi. Bây giờ nàng quay về, dĩ nhiên có biết bao điều để nói.
Đều là Lâm thị hỏi, tỉ mỉ đến mức ngay cả việc nữ nhi một ngày ba bữa ăn món gì cũng hỏi. Trì Tĩnh thì ngược lại, tâm tư của nam nhân không cảm tính và tinh tế như nữ nhân. Ông ấy chỉ hỏi tình hình tu luyện của nữ nhi, biết được mấy năm nay nàng luôn không từ bỏ tu luyện, sau đó còn được Quốc sự chỉ điểm tu hành, bây giờ có thể thi triển mấy chục loại pháp thuật, ông cũng cảm thấy rất an ủi.
Mãi đến khi tiếng trống canh tư vang lên, Trì Am mới phát hiện thời gian đã muộn như vậy rồi, nàng nói: “Cha, nương, ngày mai con lại đến trò chuyện với hai người nhé ạ. Hai người nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm thị thấy nàng đứng lên, vội đồng ý. Sau đó nghĩ ra chuyện gì đó, bà ấy vội kéo nàng nói: “Bây giờ trời đã tối rồi, con ở bên đây nghỉ ngơi đi. Nương nhờ người dọn dẹp phòng sát vách, tối nay ở tạm đã...”
“Không cần đâu ạ. Con tới lễ viên nghỉ ngơi là được.” Trì Am cười híp mắt đáp lại.
Phu thê Trì Tĩnh trừng mắt nhìn nàng, xác định một lần nữa trái tim của nữ nhi đã trao cho người ta rồi, đúng là không coi bản thân mình là người ngoài.
Trì Tĩnh khẽ chau mày.
Lâm thị dùng giọng hơi ngập ngừng lên tiếng: “Am Am, con và Thập Thất hoàng tử thật sự...”
“Đương nhiên là thật ạ! Nương, kiếp này con nhất quyết phải lấy chàng ấy.” Trì Am tỏ ra chắc chắn.
Trì Tĩnh thấy nữ nhi như vậy, không nhịn được tiếng thở dài, quả nhiên tính khí của nữ nhi thật sự rất giống với thê tử của mình. Năm xưa chuyện mẫu thân con bé làm, bây giờ con bé cũng dẫm lên vết xe đổ.
Cũng vì như vậy, cho nên Trì Tĩnh cũng không tức giận vì chuyện này, chỉ có lo lắng sức khoẻ của Thập Thất hoàng tử, trông có vẻ không sống thọ.
“Nhưng Thập Thất hoàng tử...” Lâm thị cũng lo, đừng nói lời tiên tri của Quốc sư lúc Thập Thất hoàng tử được sinh ra, chỉ nói hôm nay lúc gặp mặt thôi, ấn tượng của bà ấy dành cho hắn chỉnh là mệnh phú quý nhưng không thọ mệnh, không biết sự sống sẽ cắt đứt lúc nào, đến lúc đó không phải nữ nhi sẽ đau lòng lắm sao?
“Nương, con biết chàng ấy như thế nào mà. Mặc kệ sau này có ra sao, con cũng đều không hối hận!” Trì Am kiên định: “Cho dù sau này chàng ấy thật sự không còn nữa, con cũng sẽ không hối hận!”
Nghe thấy vậy, vợ chồng Trì Tĩnh cũng không nói gì thêm nữa.
Nếu nàng đã nghĩ kỹ càng, hơn nữa còn chuẩn bị tâm lý cho tương lai, họ có nói nhiều đi nữa thì cũng vô ích.
Ngoài ra họ cũng rõ, với thân phận của Thập Thất hoàng tử, cho dù họ phản đối thì chỉ e cũng chẳng có tác dụng gì. Thế giới này là thế giới của hoàng quyền. Trì gia chỉ là một gia tộc trừ ma nho nhỏ ở Giang Nam, trước mặt hoàng quyền cũng chẳng là gì cả. Cũng chính vì điều này mà ban đầu họ không cách nào ngăn Úy Xuyên đưa con gái đi, không thể mang lại tai họa cho Trì gia được.
Trì Am tạm biệt cha nương xong, đi theo nha hoàn với bà vú cầm đèn lồng đến lễ viên.
Bóng đêm thâm trầm, trắng hoà vào mây đen, một mảng tăm tối giữa đất trời, đèn lồng trong bóng đêm phát ra ánh sáng yếu ớt, một ngọn gió thổi qua, đèn lồng trong tay nha hoàn khẽ rung vài lần, đột nhiên rớt xuống đất, ngọn nến trong đèn lồng bị tắt ngay lập tức.
“A...” Nha hoàn hô toáng lên.