Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 180




Bàn tay Thập Thất hoàng tử xoa lưng nàng, động tác vô cùng dịu dàng, nhiệt độ dưới bụng ngón tay của hắn truyền qua lớp áo mỏng mùa hè khiến nàng lập tức nổi một lớp da gà. Thần sắc của hắn không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì kỳ lạ, có một thể lực mạnh hơn xuất hiện thì những thế lực nhỏ hơn đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của đối phương.”

Nàng mở to mắt: “Ý chàng nói, tối hôm qua đã có một thế lực yêu tà gì đó mạnh hơn đã làm loạn sao?”

“Chắc là vậy, thực ra ta cũng không rõ lắm.”

Trì Am nhìn hắn, cuối cùng nàng cũng không nói là không tin, chỉ không hỏi tiếp nữa Quãng đường tiếp theo bọn họ vẫn thỉnh thoảng bị bọn quỷ quái tấn công, bởi vì đã có sự chuẩn bị nên mặc dù đám quỷ quái này gây một chút phiền phức cho bọn họ nhưng không gây tổn thất quá lớn.

Chỉ có điều là sau khi trải qua những chuyện này, đám đông cũng biết nghi thức mượn đường của quỷ thần bọn họ làm trước khi xuất phát đã bị phế bỏ cả rồi, dù có thi pháp làm lễ tế lần nữa cũng sẽ mất đi hiệu quả, chỉ có thể dùng 12 phần tinh thần để đối phó, giảm bớt thương vong.

Những chuyện này cũng khiến nhóm thiên sư mới xuất sự nhanh chóng trưởng thành, mất dần sự ngây thơ nực cười trước đây, trở thành một thiên sự thật sự.

Thập Thất hoàng tử vẫn là một người bệnh tật không bước chân ra khỏi nhà, chỉ có khi nào thời tiết tốt hắn mới ra khỏi khoang thuyền, đến mạn thuyền hóng gió, phần lớn thời gian hắn đều mặc áo choàng dày, ngồi co mình ở chỗ râm, nhìn Trì Am vui vẻ câu cá.

Bởi vì hắn rất ít khi lộ diện nên những thành viên trên chiếc thuyền đối diện không hề biết Thập Thất hoàng tử có mặt trên chiếc thuyền này và đi cùng bọn họ tới Giang Nam.

Đến cuối tháng năm, cuối cùng con thuyền cũng cập bến Thanh Châu của Giang Nam.

Đám người trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền, nhìn bến Thanh Châu phồn hoa, hồi tưởng lại sự bất an, sợ hãi khi bị đưa khỏi nhà mười năm trước, bây giờ học hành thành tài quay lại nhà, lại còn mang danh đệ tử ký danh của Quốc sư quay về, đã không còn là những người không có học nữa, làm sao có thể không kích động được.

Cả đám người đem theo hành lý, vội vàng xuống thuyền, người nào đi về nhà của người nấy.

Bùi Cảnh Tuấn dẫn Mao Nhân sang tạm biệt Trì Am.

“Am muội muội, hôn lễ của bọn ta được định vào giữa tháng sau, lúc đó mọi người nhớ tới uống rượu mừng đấy.” Mao Nhân kéo tay Trì Am rồi nói.

Trì Am mỉm cười nói: “Tỷ yên tâm đi, nếu lúc đó không có việc gì, ta nhất định sẽ đi.”

Ba người lưu luyến tạm biệt nhau, cuối cùng Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân mới ngồi lên chiếc xe ngựa người nhà đã phái tới, biến mất ở đầu bến.

Thập Thất hoàng tử mang theo mạng che mặt đi tới, khẽ ho một tiếng rồi nói với nàng: “Am Am, chúng ta cũng lên xe ngựa đi, đến khi trời tối có thể về kịp Hoài Lăng.”

Trì Am quay đầu lại mỉm cười với hắn rồi đỡ hắn ngồi vào một chiếc xe ngựa bên cạnh.

Bên ngoài xe trông có vẻ rất đơn giản nhưng con ngựa kéo lại là tuấn mã, bên trong thì càng là một không gian hoàn toàn khác, được lót đệm mềm, ngồi lên trên xe không cảm nhận được rung động của xe ngựa, lại có thêm cả một chiếc bàn nhỏ và lò hương, được chuẩn bị vô cùng kỹ càng.

Thập Thất hoàng tử dựa vào một chiếc gối tựa, sắc mặt hắn nhợt nhạt, thần sắc mệt mỏi, dáng vẻ yếu ớt đó của hắn khiến người khác vô cùng mềm lòng, Trì Am suýt chút nữa không kìm được, định ôm hắn vào lòng, hi vọng hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cuối cùng Thập Thất hoàng tử là người chủ động dựa vào lòng nàng, cuộn người bên cạnh nàng ngủ mất.

Trì Am lấy một tay ôm hắn, suy nghĩ một lát rồi ngủ quên theo hắn luôn.

Trên cả quãng đường, thời gian Thập Thất hoàng tử ngủ nhiều hơn hẳn thời gian hắn thức dậy tỉnh táo, mỗi lần hắn ngủ Trì Am lại cẩn thận để tay dưới mũi hắn xem hắn có đang thở hay không, thỉnh thoảng nàng cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn. Những lúc đó tim gan của nàng cũng gần như dừng đập theo, cả người lạnh như băng, cho đến khi hắn mở mắt thì cảm giác mất mát đau khổ đó mới biến mất.

Cuối cùng Trì Am cũng cảm nhận được nỗi đau của người đàn ông này khi mất đi nàng trong những thế giới kia.

Mặc dù nàng biết rõ cái chết trong thế giới này không phải là kết thúc mà là bắt đầu, ở thế giới sau bọn họ vẫn có thể gặp lại nhau, nhưng nàng vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn đó. Càng không nói đến Tự Ngang không có ký ức, khi đối mặt với cái chết của nàng tưởng rằng hai người vĩnh viễn không bao giờ gặp lại sẽ đau khổ như thế nào.

Trong lòng Trì Am cảm thấy hơi buồn, nhưng nàng cũng bất lực không biết làm gì.

Đến lúc hoàng hôn, hai người tiến vào Hoài Lăng.