Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 177




Người hắn quanh năm đều lạnh như băng, lạnh như một xác chết, nếu là người bình thường thì đã bị dọa sợ, không dám đến gần hắn từ lâu rồi. Nhưng nàng luôn muốn hắn ẩm hơn một chút nên không ngừng dán sát vào người hắn.

Nhận ra sự thay đổi trên người hắn, nàng không kìm được, cắn môi bật cười.

Sau một hồi giày vò, cơ thể hắn mềm trở lại, hơi thở cũng ổn định, Trì Am vùi mặt vào hõm cổ hắn, không nỡ rời đi.

Một lúc sau, nàng mới cười, khàn giọng nói: “Điện hạ, một giọt tinh bằng mười giọt máu, chàng kiềm chế chút đi.”

Nam nhân ấn nàng vào trong lòng, khàn khàn nói: “Nàng yên tâm, ta biết mình đang làm gì...” Đương nhiên là hắn biết mình đang làm gì, sớm muộn gì hắn cũng sẽ cho nàng biết hắn lợi hại như thế nào, sẽ giày vò nàng đến mức nàng phải khóc lóc cầu xin.

Sớm muộn sẽ như vậy!

Trì Am không biết nam nhân có suy nghĩ như vậy trong lòng, đã hạ quyết tâm về sau nhất định phải dày vò nàng. Nàng cười vui vẻ hôn hắn rồi đi lấy nước sạch rửa tay, tiện thể lau người cho hắn, cuối cùng mới nằm lại lên giường, ôm hắn vào trong lòng.

“Chàng nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi đến Giang Nam, ta sẽ dẫn chàng đi gặp cha mẹ ta, bọn họ nhất định sẽ thích chàng.” Trì Am nói chuyện như đang dỗ dành một cô vợ nhỏ, ôm hắn vào trong lòng, vừa hôn vừa dỗ dành.

Nam nhân không nói gì, đôi mắt màu tím thẫm nhìn nàng, chứng kiến cảnh nàng “tự mình tìm đường chết”.

Trì Am vui mừng vì hiện giờ người đàn ông này yếu đuối, chỉ có thể mặc nàng sắp xếp, nàng muốn bắt nạt lúc nào cũng bắt nạt được, nàng muốn trêu chọc lúc nào cũng trêu chọc được, trừ việc không làm được tới cuối cùng ra, nhưng như vậy đã đủ khiến nàng cảm thấy vui rồi.

Hai chiếc thuyền lớn đi dọc theo dòng nước tới Giang Nam.

Giữa đêm gió nổi, một lớp sương mù nổi trên sông, tháng năm thời tiết ấm áp nhưng lại giống như vào giữa thu, khí lạnh tràn vào khoang thuyền, dần dần ngấm vào cơ thể con người khiến bọn họ phải co ro.

“Mọi người chú ý, là quỷ nước!”

Một tiếng hét vang lên, các thiên sư ở chiếc thuyền còn lại đều kinh hãi.

Những thủy thủ và hộ vệ co lại một chỗ, không nhìn thấy con quỷ nước từ mặt sống bò lên, sắc mặt của bọn họ đều bị âm khí làm cho tái xanh, đông cứng lại, hàm răng không ngừng run rẩy, phát ra những tiếng cầm cập.

Qủy nước bò lên từ mặt sông, trên người phủ một lớp cỏ nước màu đen ngòm, nó bò lên thuyền, tóm lấy chân của các thuyền viên, kéo bọn họ xuống nước, ấn sâu xuống bên dưới rồi dùng có nước buộc chặt lấy người, cho đến khi bọn họ tắt thở chết, trở thành một con quỷ nước mới, thành con quỷ chết thay cho những con quỷ này.

Trên mặt sông thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng ùm vì có người rơi xuống nước, ánh đèn mập mờ trong đêm tối sáng lên rồi nhanh chóng bị một luồng tà phong thổi tắt.

Một đám thiên sứ mặc dù năng lực không thiếu nhưng vì thiếu kinh nghiệm đối đầu với quân địch nên không tránh khỏi việc lóng ngóng tay chân.

Nhìn thấy càng nhiều người bị hại, đám thiên sư đỏ mắt, những pháp thuật lợi hại như bùa Ngũ Lôi đều được lôi ra dùng.

Trong cảnh hỗn loạn đó, chiếc thuyền bên cạnh lại trở nên bình tĩnh hơn, luồng âm khí kia len vào trong hình như chịu sự kinh sợ gì đó lại lập tức rút ra bên ngoài, nhanh chóng tránh ra khỏi đó. Một số con quỷ nước nổi trên mặt sông ngờ ngàng nhìn chiếc thuyền yên tĩnh đó, bọn chúng muốn trèo lên nhưng cuối cùng lại bị một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh rơi xuống dưới, kêu thảm thiết một tiếng, hồn bay phách tán.

Những con quỷ nước khác thấy vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh sợ, nhanh chóng tránh xa khỏi đó, không dám lại gần nữa.

Phỉ Âm đứng ở trước cửa, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nghe nói là có quỷ nước tấn công, ở thuyền bên cạnh đã có người bị thương.”

Thập Thất hoàng tử nhẹ nhàng che mắt người trong lòng, nhàn nhạt nói: “Để Lưu Âm phái mấy thiên sự sang giúp bọn họ.”

Phỉ Âm trả lời một tiếng rồi đi sắp xếp.

Thập Thất hoàng tử càng ôm chặt người trong lòng, hắn không bỏ tay đang che mắt nàng ra, thấy tay nàng bấu chặt vào chăn, hắn giúp nàng gỡ từng ngón tay ra rồi lên bàn tay mình vào đó, đan tay hắn vào tay nàng, đôi môi lạnh như bằng khẽ chạm lên trán nàng, thầm thì: “Am Am, những người kia đều là những người không quan trọng, nàng chỉ cần nhìn ta là được, ở bên cạnh ta không tốt sao?”

Môi của nàng khẽ cử động, giống như muốn nói gì đó.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nhìn thấy sự giằng xé trên khuôn mặt nàng, trong lòng hắn càng lúc càng không vui. Hắn khẽ nghiêng người xuống, áp mình lên người nàng, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra vẻ say đắm, đôi mắt không hề che giấu dục niệm thâm trầm, hắn chỉ muốn nuốt người trong lòng vào bụng để trái tim nàng chìm trong bóng tối.

Cơ thể hắn như yêu ma, trái tim hắn như ác quỷ, thế gian khó dung.

Thế nhưng luôn có một cô nương bằng lòng ở bên cạnh hắn.

Cho dù hắn có trở thành thế nào thì nàng cũng đều bao dung hắn, chấp nhận hắn, không hề cảm thấy sợ hắn, suy nghĩ này làm hắn cảm thấy vui mừng, chỉ muốn giữ người này ở lại Vĩnh viễn bên cạnh mình, kể cả cái chết cũng không thể chia cắt bọn họ.

Đến khi trời gần sáng, đợt tấn công của bọn quỷ nước mới lắng xuống.

Khi mặt trời lên, tất cả bọn ma quỷ rút đi, mặt sông trở lại bình thường.

tay ôm ngực, kinh hãi kêu lên một tiếng.

Một lát sau nàng mới từ từ quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang có ro bên cạnh.