Mà tất cả hoàng tử đều biết, Thập Thất hoàng tử có nuôi một tiểu cô nương có xuất thân từ gia tộc đuổi ma bên trong cung Cảnh Dương, mặc dù gia thể của cô nương này không rõ ràng nhưng nàng có thể khiến Thập Thất hoàng tử nuôi nàng trong cung Cảnh Dương, thậm chí khiến Quốc sự đồng ý nhận nàng làm đồ đệ, như vậy là đủ biết địa vị của nàng trong lòng Thập Thất hoàng tử, điều này khiến các hoàng tử suy tính.
Bình thường Thập Thất hoàng tử giấu người rất kỹ, bọn họ không có cơ hội tiếp xúc, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thấy, Thái tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để gây ấn tượng tốt.
Thái tử mỉm cười hỏi thăm Thập Thất hoàng tử xong, lại thưởng miếng ngọc bội đeo bên người cho Trì Am rồi cười cho bọn họ đi.
Đến khi nhóm người thiện sự đi rồi, Bát hoàng tử mới cười nhạt một tiếng: “Thái tử điện hạ đối xử với vị cô nương kia cũng dịu dàng quá, tiểu cô nương nhà người ta vừa biết yêu, nói không chừng trái tim lại bay đến chỗ của Thái tử điện hạ đấy.”
Sắc mặt Thái tử hơi thay đổi, bình tĩnh nói như không: “Bát đề nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn hỏi thắm tình hình cơ thể của Thập Thất để thôi, cô nương ấy là người bên cạnh đệ ấy, đương nhiên ta cũng phải nhìn cô nương ấy bằng con mắt khác.”
Bát hoàng tử cười ha ha một tiếng rồi không nói gì nữa.
Những hoàng tử khác nhìn Thái tử và Bát hoàng tử giương cung bạt kiếm với nhau, không lên tiếng nói câu nào.
Nếu có thể không đắc tội, bọn họ sẽ cố để không đắc tội với vị kia của cung Cảnh Dương, nếu không nhất định không có hậu quả gì tốt đẹp, vậy nên lúc nãy cho dù bọn họ có tâm tư gì với cô nương kia thì cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Ở phía bên kia, Trì Am và các sư huynh sự tỷ chào hỏi Thái tử xong, liền vào tháp chiêm tinh để tu luyện.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, chớp mắt ráng trời đã ngập chân trời, những đám mây đỏ như lửa đốt tràn lan chiếm nửa bầu trời, sắc màu rực rỡ, vô cùng nổi bật.
Trì Am kết thúc việc tu luyện, cả người đẫm mồ hôi, nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi, chào tạm biệt các sư huynh sự tỷ rồi chuẩn bị ra khỏi tháp chiêm tinh.
“Am muội muội.” Mao Nhân gọi nàng lại.
Trì Am đứng trước cửa, nhìn thấy Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn cùng nhau đi tới.
Mười năm trôi qua, Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân đều đã trưởng thành, Bùi Cảnh Tuấn thành một thiếu niên lang đẹp trai, Mao Nhân cũng trở thành một thiếu nữ yêu kiều mê người, nam thanh nữ tú đứng bên cạnh nhau đúng là rất xứng đôi.
Mao Nhân gọi Trì Am lại rồi dẫn nàng và Bùi Cảnh Tuấn tới bên dưới một cây hoa ngọc lan bên ngoài tháp chiêm tinh. Mao Nhân mỉm cười, nói: “Am muội muội, một tháng nữa ta và Cảnh Tuấn sẽ rời khỏi tháp chiêm tinh để về nhà thành thân, đến lúc đó hi vọng Am muội muội tới uống ly rượu mừng.”
“Hả?” Đầu tiên Trì Am còn kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ, chúc mừng hai người bọn họ: “Nếu được, đương nhiên là ta sẽ tới uống rượu mừng rồi.”
Năm đó, Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân cùng được Ủy Xuyên đưa vào kinh thành, về sau vào tháp chiêm tinh học hành, hai người sớm chiều bên nhau, bất tri bất giác nảy sinh tình cảm với nhau, về sau hồi báo lại với gia đình, hai gia đình trao đổi canh thiếp, chính thức định thân cho bọn họ. Hiện giờ hai người đều đã trưởng thành, cũng đã đến thời điểm thành. Lần này bọn họ học xong về nhà, hai nhà bàn bạc chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho bọn họ.
Mao Nhân nói: “Đương nhiên là được rồi! Hay là muội theo bọn ta cùng về Giang Nam đi, bao nhiêu năm rồi muội không về đó, không lẽ muội không nhớ cha mẹ sao?”
Trì Am nghe đến đây, trong lòng hơi rung động.
Đời này nếu nàng còn có thể gặp lại cha mẹ đã qua đời trong vụ tai nạn xe thì làm sao không mong nhớ được?
Nhưng nàng không phải là trẻ con, biết phải giữ cái gì, biết bỏ cái gì, cha mẹ nàng đều đang bình an, việc nâng cao thực lực của nàng là quan trọng hơn, chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được những người mà mình quan tâm, vậy nên nàng mới dồn nén tất cả sự mong nhớ xuống, ở lại kinh thành đi theo Quốc sư tu luyện, không ngừng bổ sung những gì bản thân còn thiếu sót.
Bùi Cảnh Tuấn thấy nàng như vậy liền nói: “Am muội muội, nếu muội nhớ bá phụ bá mẫu thì có thể thỉnh cầu Thập Thất hoàng tử, cho muội được về nhà, tới lúc đó lại quay lại cũng không muộn.”
Trì Am mỉm cười với bọn họ rồi nói: “Hai người nói cũng phải, ta sẽ suy nghĩ.”
Mao Nhân vui mừng kéo tay nàng: “Mặc dù mọi người đều nói tính tình của Thập Thất hoàng tử không tốt, động một chút là giết người. Nhưng ta cảm thấy Thập Thất hoàng tử là người ngoài lạnh trong nóng, ngài ấy đối xử rất tốt với muội, nếu như muội xin, ngài ấy nhất định cho muội về thăm nhà. Am muội muội, bọn ta đợi tin tốt của muội.”
Trì Am nói vài câu với bọn họ rồi mới rời đi.