Nửa năm sau, sau một thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng Lão Hoàng đế cũng chọn được Ngũ hoàng tử để phong làm Thái tử.
Thái tử đã được quyết định, những hoàng tử khác cho dù không cam tâm đến đâu đi chăng nữa thì cũng không dám nhảy dựng lên, tất cả đều giấu mình ẩn nấp.
Có một số người thông minh, móc nối những chuyện trong nửa năm nay và đã đoán ra được gì đó, không dám tới gây chuyện với cung Cảnh Dương, càng không dám có suy nghĩ ngông cuồng giống như Thập Nhị hoàng tử, định hợp tác với tên yêu ma này.
Rất nhiều người đều đoán được tâm tư của Thập Nhị hoàng tử, nhưng người thông minh trong thiên hạ không phải chỉ có một mình Thập Nhị hoàng tử. Hắn ta định mượn sức mạnh yêu ma của Thập Thất hoàng tử để tạo ra thuận lợi cho mình, ngày đêm mong chờ ngày được ngồi lên vị trí đó để tính toán những chuyện khác. Nhưng đáng tiếc là Thập Nhị hoàng tử đã quên mất, rằng nếu đó là yêu ma thì không thể dùng mưu kể của người thường so sánh được, cuối cùng là kết cục bị biến thành một phế vật.
Trì Am ở bên trong cung Cảnh Dương, không nghe thấy những lời đồn đại bên ngoài, cũng không biết ở bên ngoài cung trong lời đồn đại của mọi người, Thập Thất hoàng tử càng ngày càng trở thành yêu ma đúng chuẩn, sự kiêng dè của người đời với hắn lại càng sâu sắc hơn.
Ngày nào nàng cũng nghiêm túc tập luyện, tới lúc tới điểm thắt thì mới bất lực dừng việc tu luyện lại, cả ngày đều trầm ngâm suy nghĩ xem không đúng ở đâu.
Trong cả mấy kiếp, khởi điểm trong kiếp này của nàng là tốt nhất, được sống trong một thế giới như vậy, từ từ lớn lên trong cơ thể của một đứa trẻ và tu luyện dần dần. Chỉ có điều là khi tu luyện một mình kiểu gì cũng sẽ gặp những điểm thắt.
Thập Thất hoàng tử nhàn nhã ngồi đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn sang khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô nương ngồi phía đối diện, trong lòng ngứa ngáy định sờ một chút nhưng lại không dám vội vàng, tránh để tiểu cô nương giật mình, sợ hãi.
Đến khi xuân về hoa nở, Thập thất hoàng tử vừa họ vừa bảo người chuẩn bị xe, hắn muốn đến tháp chiêm tinh.”
“Tới tháp chiêm tinh làm gì thế?” Trì Am ngồi bên trong xe ngựa, dựa vào người hắn rồi tò mò hỏi.
“Ta tìm Quốc sư thương lượng một số việc.”
Noi cứ như thể Quốc sự là hạ nhân trong nhà hắn, muốn gặp lúc nào là cũng có thể gặp được vậy.
Đến khi xe ngựa của Thập Thất hoàng tử nhẹ nhàng đi vào tháp chiêm tinh, Trì Am mới nhận ra địa bàn của Quốc sư hắn muốn vào là vào được, muốn gặp Quốc sự là có thể gặp được, hoàn toàn khác với những hoàng tử khác.
Quốc sự vô cùng được tôn trọng ở Đại Tề, người bình thường không phải muốn gặp là gặp được, cho dù là hoàng tử muốn gặp Quốc sư thì cũng phải đưa thiếp trước, hỏi ý kiến Quốc sư xem có đồng ý gặp không. Nếu Quốc sư không muốn thì hoàng tử cũng không thể tùy tiện xông vào, kể cả muốn xông vào thì cho dù có mang theo quân đội cũng không thể xông vào được.
Quốc sự là đệ nhất cao nhân của Huyền Môn, tài năng trong trận pháp không người nào có thể đạt đến.
Ông ta bố trí một trận pháp rất lớn ở tháp chiêm tinh, yêu ma quỷ quái rất khó lại gần, nếu người phàm cố tình muốn vào trong, sau cùng không chết thì cũng bị thương, kể cả là quân đội cũng không thể đánh phá. Đây cũng là lý do khiến Quốc sư được mọi người tôn trọng, những người có thực lực cho dù ở đâu cũng không dễ dàng đắc tội.
Nhưng đối với Thập Thất hoàng tử thì trận pháp này không là gì cả, xe ngựa nhẹ nhàng tiến vào trong.
Thám tử canh chừng tháp chiêm tinh truyền thông tin này ra ngoài, lập tức tất cả mọi người trong kinh thành đều đang phỏng đoán, hoàng tử yêu ma giáng thế này đến tháp chiêm tinh làm gì?
Đích thân Quốc sự ra đón Thập Thất hoàng tử, không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, thậm chí còn lấy loại trà ngon ông ta cất giữ để tiếp đãi hắn.
“Điện hạ hiếm khi ra ngoài, không biết có chuyện gì không?” Khuôn mặt Quốc sư nở một nụ cười nhạt, dáng vẻ tiên phong đạo cốt như người của phương trời nào đó.
Thập Thất hoàng tử đẩy chén trà đến trước mặt Trì Am để nàng thử loại linh trà do chính tay Quốc sư trồng rồi nói: “Không biết Quốc sư có để ý việc nhận thêm một đồ đệ nữa không?”
Ánh mắt Quốc sư hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Trì Am, nói: “Điện hạ muốn ta thu nhận cô nương này làm đệ tử sao?”
“Đúng vậy, Trì Am rất có thiên phú, ông thu nhận nàng ấy nhất định sẽ không thiệt đâu.” Thập Thất hoàng tử nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không bắt ông phải nhận nàng ấy vào làm đệ tử nhập thất, chỉ cần có danh đệ tử là được rồi.”
Đệ tử nhập thất phải vào sống trong tháp chiêm tinh, cung phụng sự phụ, Thập Thất hoàng tử không nỡ làm vậy. Là đệ tử ký danh thì việc ở lại tháp chiêm tinh hay không không quan trọng, cũng không có nhiều quy tắc phức tạp như đệ tử nhập thất.
Quốc sự dễ dàng nghe được một tầng ý nghĩa khác trong câu nói của Thập Thất hoàng tử, ông ta dở khóc dở cười.
Ông ta khẽ phủi bụi trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ vẫn tùy hứng như vậy.”
Thập Thất hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn ông ta, đợi đáp án của ông ta.
Cuối cùng, Quốc sự đồng ý nhận Trì Am làm đồ đệ ký danh, trong khi tu luyện có gì không hiểu có thể đến tháp chiêm tinh hỏi ông ta.
Trì Am là một người tôn sư trọng đạo, tu vi của Quốc sự sờ sờ ra đó, là đệ nhất trong Huyền Môn, nàng không dám hỗn láo, ngoan ngoãn đứng lên làm lễ bái Quốc sư làm sư phụ.
Từ giờ về sau, nàng chính là đệ tử ký danh đặc biệt nhất của Quốc sư.