Quan nhân đỡ thì hắn mới miễn cưỡng ngồi dậy được, hắn tựa vào một cái gối to, khuôn mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc nào, hơi thở nhẹ gần như không có, yếu ớt như thủy tinh, giống như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ.
“Quốc sư nói vậy không phải là khiến người khác chê cười sao? Quốc sư và ta đều biết rõ tình hình cơ thể của bổn điện hạ như thế nào, người bên ngoài chỉ mong ta chết sớm, để tránh bổn điện hạ yêu ma này gây họa cho thiên hạ.” Thập Thất hoàng tử nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vào tới tai người nghe lại vô cùng khó nghe.
Sắc mặt Quốc sự không hề thay đổi, hắn thờ ơ nói: “Yêu ma là từ nhân tâm mà ra, trong tâm có yêu ma thì khó yên thân được ở nơi nào.”
Thập Thất hoàng tử cười nhẹ rồi không nói thêm gì nữa.
Quốc sư ngồi một lát rồi đứng lên rời đi.
Lúc đi qua Trì Am, bước chân của Quốc sự dừng lại, nhìn về phía nàng.
Trì Am thản nhiên nhìn lại ông ta, nàng thấy mình không có gì không để cho người khác biết được, vậy nên nàng cũng không sợ ánh mắt của vị Quốc sư này. Sau đó nàng nhận ra vị Quốc sư phong tiền đạo cốt này mỉm cười nhìn nàng, nói một câu “Ngươi khá lắm” rồi nhanh chóng đi mất.
Trì Am chớp mắt, hoàn toàn không hiểu Quốc sự có ý gì, sau đó nàng lại nghe thấy tiếng của Thập Thất hoàng tử từ bên trong truyền ra. "Am Am.”
Trì Am trả lời một tiếng rồi bước vào, đi tới trước giường.
Thập Thất hoàng tử giơ tay về phía nàng, kéo nàng lên giường rồi ôm chặt lấy nàng, cố lấy chút hơi ấm trên người nàng.
Người hắn vừa lạnh như một tảng băng, lại vừa giống cơ thể của một người chết, đến hô hấp cũng yếu ớt như không có, nếu không biết hắn còn có thể mở mắt, nói chuyện thì Trì Am cũng tưởng rằng là hắn đã chết rồi.
Trì Am cổ chịu sự lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn, ôm chặt lấy hắn rồi hỏi: “Tư Ngang, chàng thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Hắn dùng một mình hôn lên mặt nàng.
Nụ hôn này vô cùng lạnh lẽo, càng lúc Trì Am càng lo lắng rằng đời này hắn chỉ là một con quỷ đoản mệnh. Nghĩ lại bao nhiêu thế giới trước đây đều là nàng rời đi trước, có thể trong thế giới này hắn sẽ là người đi trước, nghĩ đến đây là nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng nàng cũng hiểu nỗi đau của hắn khi thế giới nào cũng nhìn thấy cái chết của nàng.
Tối hôm đó, Trì Am lại bị ác mộng khống chế làm nàng không thể tỉnh lại.
Tay nàng nắm chặt vào chăn, mí mắt động đậy, nàng rất muốn tỉnh dậy từ trong giấc mơ nhưng đôi tay lạnh lẽo phía trên mí mắt của nàng lại giữ chặt ý thức của nàng, không cho nàng tỉnh lại đối mặt với thực tế.
Bởi vì không nhìn thấy nên Trì Am không biết rốt cuộc người ôm mình đang có tâm trạng như thể nào, và cả ác ma tự nhiên xuất hiện kia trông ra sao.
“... Trả thân thể này cho ta! Đây là thân thể mà ta đã chọn được!” Một giọng nói thô khan vang lên trong lớp sương mù đen.
Cơn gió yêu ma thổi lớp màn trường rất dày phía trên giường lên, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch của một cậu bé.
Hắn giữ chặt mí mắt của tiểu cô nương trong lòng, lạnh lùng nhìn về đám khói đen, giọng lạnh như băng: “Cút ra ngoài, đây không phải là nơi mà người nên đến.”
“Chỉ cần người trả lại cơ thể cho ta...”
“Buồn cười! Đây là cơ thể của ta, dựa vào đâu mà ta phải trả nó cho ngươi? Ngươi nói thân thể này là cơ thể mà người đã chọn trúng, vậy ta tính là gì chứ?”
“Trả cho ta!”
“Cút!”
Mây đen vần vũ một hồi rất lâu, đến khi trống canh năm vang lên, cuối cùng nó mới không cam tâm bỏ đi.
Đển khi bên trong căn phòng lấy lại ánh sáng, Thập Thất ngã xuống như hư thoát, sắc mặt hắn lộ ra vẻ xanh xao khác thường, hắn kéo chăn sang đắp lên người tiểu cô nương vẫn còn đang ngủ say, sau đó mới khàn khàn gọi một tiếng, liền có người bước vào, ôm hắn từ trên giường đưa vào căn mật thất kia.
Ngày hôm sau, Trì Am tỉnh lại, ôm chắn ngồi ngẩn người ở đó.
Lưu Âm hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục như thường ngày, giống như không hề phát hiện ra sự biến mất lần nữa của Thập Thất hoàng tử.
“Thập Thất hoàng tử lại vào mật thất rồi sao?” Trì Am hỏi nàng ta.
Lưu Âm nhẹ nhàng nói: “Điện hạ sẽ mau ra ngoài thôi, cô nương yên tâm đi.”
Trì Am nhìn nàng ta, nàng không nói gì nhưng tâm trạng rõ ràng rất sa sút, cả người cũng có vẻ uể oải.
Lúc Thập Thất hoàng tử vào mật thất, ở trong cung lại bắt đầu làm tăng sự cho Thái tử.
Bởi vì mệnh lệnh của hoàng đế nên tông thân và triều đình đều vào cung khóc linh, cả hoàng cung ngập tràn trong sự bị thương. Cung Cảnh Dương đã yên tĩnh nay càng trở nên yên tĩnh hơn, vẫn không có ai chú ý đến nơi này.
Nhưng sau đó mấy ngày, cung Cảnh Dương lại đón một vị khách.
Ngày hôm đó, Trì Am vừa luyện xong một bộ kiếm pháp, đang định thu kiếm lại thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dẫn theo tùy tùng của mình lao vào.
Lúc người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn thấy Trì Am, hắn ta nở một nụ cười mê người với nàng, thân thiết nói: “Ngươi chính là tiểu mỹ nhân mà Thập Thất để cất giấu đúng không? Cũng đáng yêu lắm! Cả năm ở bên trong cung Cảnh Dương có phải sắp chết chán rồi không? Hay là bổn điện hạ đem ngươi ra ngoài chơi nhé?”
Trì Am cầm lấy chiếc kiếm gỗ đào, khuôn mặt ngây thơ nhìn hắn: “Ngươi chính là Thập Nhị hoàng tử phải không?”
Thập nhị hoàng tử kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”
Nàng nhìn về phía hắn cười ngây thơ: “Biết chứ.” Một tên tự cho mình là thông minh, làm gì có ai mà không biết?
Thập Nhị hoàng tử nở ra một nụ cười thân thiết ấm áp rồi bỗng dưng vẫy tay với phía sau, mấy tên thị vệ đã được huấn luyện lao về phía Trì Am, xách nàng lên rồi chạy.