Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 165




Thấy nàng để mình lên vị trí đầu tiên, trong lòng Thập Thất hoàng tử lập tức có một cảm giác kích thích tê dại, giống như có một dòng điện nhỏ đi xuyên qua tim, cả người hơi mềm ra, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, đôi mắt thấp thoáng sương mù.

Hắn dịu dàng ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao của nàng, mỉm cười nói: “Am Am ngoan quá! Nếu đã như vậy, nàng nhất định phải học hành cho tốt.”

Trì Am thấy dỗ dành được hắn, trong lòng cũng cảm thấy rất vui, nàng cười híp mắt đáp lại một tiếng.

Những ngày tiếp theo, Trì Am càng cố gắng luyện tập, thời gian hàng ngày đều được xếp rất kin.

So với nàng, Thập thất hoàng tử lại có vẻ nhàn nhã hơn, công việc hàng ngày hắn phải làm không phải là nằm trên giường nghỉ ngơi thì cũng là nằm trên giường tháp xem Trì Am luyện công, vô cùng lười biếng.

Trong khoảng thời gian này, Trì Am sẽ thỉnh thoảng nghe được tin tức từ bên ngoài truyền đến.

Ví dụ như mấy vị hoàng tử phải người tới Bắc Địa giết người nhưng người của gia tộc Cốc Lương vẫn bình an vô sự được Lão Hoàng đế mời vào trong cung, hơn nữa còn dùng mật pháp để kéo dài sinh mệnh cho Thái tử.

Đương nhiên là bên ngoài không biết được thuật kéo dài sinh mệnh này, những người biết được chuyện này cũng không nhiều, Lão Hoàng đế nói là mời thái y giỏi tới để chữa bệnh cho Thái tử, vỗ về các triều thần. Nhưng những người biết rõ nội tình bên trong đều biết, phần tính mạng kéo dài thêm được kiểu gì cũng phải trả lại, hơn nữa thời gian có thể sống tiếp cũng không dài.

Có thể thấy thuật kéo dài mệnh từ thượng cổ truyền lại mà Thái tử phi tìm thấy cũng chỉ là một cái bẫy, đáng tiếc là Thập Thất hoàng tử không mắc bẫy.

“Nhiều nhất cũng chỉ được 2 năm là sức sống của Thái tử sẽ cạn hẳn.”

Thập Thất hoàng tử chống cằm, vừa nhìn Trì Am luyện kiếm vừa chơi cờ của mình, khóe miệng nở một nụ cười âm u.

Người đến báo cáo là Ủy Xuyên, nhìn thấy nụ cười này của hắn cũng im lặng cúi đầu.

Cho dù tình hình bên ngoài thay đổi đến đâu đi chăng nữa thì cung Cảnh Dương vẫn là một nơi thể ngoại đào viên, bình yên an bình. Rất ít người biết được người đứng sau những trận mưa máu gió tanh bên ngoài chính là tiểu hoàng tử bệnh tật yếu đuối này, đến cả Hoàng đế, người tưởng rằng có thể khống chế tất cả các con trong lòng bàn tay cũng không biết được chuyện này.

Ủy Xuyên càng đi theo vị hoàng tử này càng lâu thì càng kiên định với niềm tin trong lòng.

Thời gian hai năm nhanh chóng trôi qua, cuối cùng Thái tử cũng qua đời vì bệnh nặng.

Thái tử bệnh nặng qua đời, Lão Hoàng đế vô cùng đau lòng, tuyên bố bãi triều ba ngày.

Lão Hoàng đế sau khi tuyên bố bãi triều ba ngày không ở Đông Cung, nhớ thương Thái tử đã chết mà lại đến cung Cảnh Dương, nơi trước nay vẫn đóng chặt cửa, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Thập Thất hoàng tử đang nằm trên giường, xung quanh đã ngập trong tử khí.

Từ sáng sớm Quốc sư đã được mời đến Cung Cảnh Dương để xem bệnh cho Thập Thất hoàng tử.

Đây là lần đầu tiên Trì Am nhìn thấy vị Quốc sư được xưng tụng là cao nhân số một về Huyền Môn, người này trông giống một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, da mặt trắng, ngũ quan anh tuấn, dưới cằm để một chùm râu nhỏ rất đẹp, dáng người cao ráo, trên người mặc một chiếc áo đạo sĩ màu xanh, phong tiền đạo cốt, khiến người khác không dám tùy tiện coi thường.

Lúc này ông ta đang ngồi trước giường, trong tay cầm một linh khí kỳ quái, hướng về phía Thập Thất hoàng tử, mãi không thấy nói gì.

Trì Am đứng ở bên cạnh, nhìn thấy như vậy trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.

Lão Hoàng đế nhìn có vẻ cũng rất lo lắng, bất giác vuốt chòm râu trắng như tuyết, bất an hỏi: “Quốc sư, Thập Thất không sao chứ?”

Giọng nói thanh đạm của Quốc sự vang lên: “Thập Thất hoàng tử đến những năm tuổi tròn chục là nhất định sẽ gặp nạn kiếp, năm nay đúng là một năm tuổi tròn, nếu hoàng tử có thể vượt qua được thì sẽ không sao.”

Lão Hoàng để nghe xong, chau mày nói: “Nó... là người được chọn, có lẽ sẽ vượt qua được đúng không Quốc sư?”

Quốc sư hơi nhắm mắt lại, không nói gì.

Lão Hoàng đế nhìn Thập Thất hoàng tử đang nằm trên giường, cho dù là một người bình thường thì cũng có thể nhìn ra khuôn mặt chàng trai nằm trên giường bị bao quanh bởi tử khí, tử khí xâm chiếm sức sống của hắn, giống như trong chớp mắt sẽ tắt thở.

Lão Hoàng đế không khỏi thở dài, có vẻ như không nhẫn tâm, ông ta đứng dậy, dặn dò những quan nhân bên cạnh hầu hạ cho thật tốt.

Lão Hoàng đế đang định đi, liếc mắt lại nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh, tự nhiên nhớ ra đây chính là đứa trẻ hai năm trước con trai mình đã đem về cung Cảnh Dương, ông ta không kìm được mà nhìn nàng thêm một lát.

Hai năm trôi qua, tiểu cô nương vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại, ngọt ngào, có thể nhìn ra được chăm sóc rất tốt, làn da trắng mịn, hồng hào, nhìn thôi đã làm người ta thấy thích từ trong lòng.

Điều khiến người khác càng thấy thích hơn là nàng tràn đầy sức sống, ở nơi hoàng cung thiếu sức sống này càng trở nên đặc biệt hơn.

“Am Am à, Thập Thất như vậy còn có sợ không?” Lão Hoàng đế lo lắng hỏi.

Trì Am nhìn ông ta, đôi mắt to tròn lập tức rơi xuống một giọt nước mắt rồi cứ thế không ngừng rơi xuống.

Lão Hoàng đế vội vàng dỗ nàng: “Am Am là một tiểu mĩ nữ, khóc rồi sẽ không còn đẹp nữa đâu, con mau nín đi, tránh để Thập Thất nhìn thấy rồi lại đau lòng.”

Trì Am dùng đôi tay hơi múp míp của mình để lau nước mắt, nghẹn ngào không nói gì.

Lão Hoàng đế nhìn thấy tiểu cô nương này khóc thương tâm như vậy, dỗ cũng không dỗ được, chỉ cảm thấy dưới chân bôi mỡ, nhanh chóng rời khỏi đó.

Đến khi hoàng đế đi rồi, Trì Am mới đỏ mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta, làm mặt quỷ.

Lúc này, Quốc sư đang ở cạnh giường mới thu linh khí trong tay lại, khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Điện hạ, vẫn còn 10 năm nữa, đến lúc đó ngài sẽ lựa chọn thế nào?”

Người trên giường mở mắt, dùng đôi mắt lạnh như băng để nhìn về phía ông ta.

Quốc sư và hắn nhìn nhau một lát rồi nói: “Ta không làm phiền Điện hạ nghỉ ngơi nữa, chỉ mong Điện hạ bảo trọng.”

“Bảo trọng?” Khuôn mặt Thập Thất nở một nụ cười quái dị, có vẻ vô cùng châm biếm.