Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 161




Sắc mặt Lệ Tần hơi khó coi, nữ nhân trong hậu cung chỉ có thể vây quanh một nam nhân thôi, cho dù là lão già thì họ cũng không thể buông tha. Sự sủng ái tượng trưng cho sinh hoạt và tôn nghiệm của họ trong hậu cung. Loại chuyện cung đấu cũng phải dựa vào năng lực.

Lệ Tần là một người thích khiêu khích, gây sự nhiều rồi bị cung nhân châm chọc là thích chẽ mũi vào chuyện người khác, bị cười nhạo suốt một thời gian dài.

Nàng ta cười miễn cưỡng, đang định nói gì đó thì nhìn thấy hai đứa trẻ tám chín tuổi mặc áo đạo sĩ tiến lại gần thì không khỏi kinh ngạc.

Ở trong cung, những người có thể mặc áo bào của Đạo gia đi lại, ngoại trừ thiên sư phục vụ trong tháp chiêm tinh ra thì đều là đệ tử của Quốc sư. Hai đứa trẻ một nam một nữ này mặc y phục đạo sĩ lấy màu xanh trắng làm chủ đạo, trên đầu đội ngọc quan, khiến chúng trông giống như Kim Đồng Ngọc Nữ hầu hai bên Phật Bà Quan m.

Khi nhìn thấy hai đứa trẻ đi về phía hồ nước, mọi người đều không nhịn được mà duỗi cổ nhìn qua.

Trì Am vừa thả xong đèn hoa đăng thì nghe thấy có người gọi mình là “Am muội muội”.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn đã hơn một tháng không gặp thì không khỏi sững sờ, sau đó nàng nhanh chóng phát hiện y phục họ đang mặc là y phục màu xanh trắng của đạo sĩ. Khí sắc họ lúc này nhìn rất tốt, còn có thể xuất hiện trong cung vào thời điểm này, khiến nàng nghĩ đến chuyện lúc trước họ bị Quốc sự phái người đến đưa đi...

“Am muội muội, thật sự là muội sao?” Mao Nhân vui sướng nhảy tới ôm nàng vào lòng.

Trì Am cũng rất vui khi nhìn thấy họ, giọng nói mềm mại: “Nhân tỷ tỷ, Ngũ ca, đã lâu không gặp, hai người có khỏe không?”

“Bọn ta rất tốt, không ngờ lại gặp được Am muội muội ở đây.” Mao Nhân phấn khởi cười ngây ngô với nàng.

Bùi Cảnh Tuấn đứng cách đó không xa mỉm cười với Trì Am đang nhìn sang, âm thầm cảnh giác với Phỉ Âm ở một bên. Thật ra cậu rất ngạc nhiên khi thấy Trì Am ở đây, sau khi Trì Am bị Thập Thất hoàng tử đưa đi thì cũng không có tin tức gì, họ còn cho rằng Trì Am đã bị Thập Thất hoàng tử là yêu ma giáng thể mang đi thì chắc hẳn là dữ nhiều lành ít. Không ngờ bây giờ lại gặp được nàng ở trong cung.

Ba đứa trẻ gặp lại nhau nên tất nhiên rất vui mừng, Phỉ Âm thấy Trì Am vui vẻ thì cũng không ngăn cản bọn họ lại gần, đứng sang một bên quan sát.

Trì Am nói chuyện với Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuần một lúc mới biết họ đã trở thành đệ tử của Quốc sư, những đứa trẻ lúc trước bị Quốc sự bắt đi giờ đều ở trong tháp chiêm tinh, không hề rời khỏi kinh thành.

Trì Am hâm mộ nói với họ: “Chúc mừng Nhân tỷ tỷ với Ngũ ca nhé, nghe nói quốc sự rất lợi hại.”

Mao Nhân vui vẻ cười khì khì, nói: “Thật ra ta không phải là đệ tử của Quốc sư đầu, sau này vẫn phải trở về nhà.”

Tuy rằng dưới trướng Quốc sư cũng không có bao nhiêu đệ tử, đa số đều là đệ tử ký danh, còn đệ tử nhập thất chân chính chẳng có mấy người. Hơn nữa, Quốc sư lại có chức vụ quan trọng, không có nhiều thời gian để dạy dỗ đệ tử, nhưng đối với những đứa trẻ này, việc thỉnh thoảng được Quốc sự chỉ bảo cũng đã là niềm vinh dự lớn, có được lợi ích không nhỏ.

Sau đó Mao Nhân lại hỏi thăm Trì Am dạo này thế nào: “Giờ muội đang sống trong cùng sao? Thập Thất hoàng tử đối xử với muội có tốt không? Khi nào muội có thể xuất cung?”

“Giờ ta đang sống ở Cung Cảnh Dương, Điện hạ đối đối xử với ta rất tốt, chờ ta lớn hơn thì sẽ có thể xuất cung...” Trì Am đáp như một tiểu cô nương không rành thể sự, có cái gì thì nói cái đó, dễ hiểu, ngay thẳng.

Khi nói về Thập Thất hoàng tử, nàng lại cười mặt mày cong lên, trông rất vui vẻ và hạnh phúc. Mao Nhận thấy thế cũng mừng, cảm thấy có lẽ Thập Thất hoàng tử không giống như những gì thiên hạ đã nghĩ, cho dù cậu có là yêu ma thì cũng là người tốt.

“Đúng rồi, sao Ngũ ca với Nhân tỷ tỷ lại ở trong cung?” Trì Am tò mò hỏi.

Mao Nhân cười hì hì đáp: “Lục sư huynh đưa bọn ta vào. Trong cung có cung nhân sinh bệnh, thái y không nhìn ra là bệnh gì, hoài nghi là ma quỷ quấy phá cho nên mới mời thiên sư ở tháp chiêm tinh đến xem thử. Giờ Lục sư huynh đang bận nên bảo bọn ta tới đây ngắm hoa đăng chờ huynh ấy.”

Trì Am quay đầu nhìn Bùi Cảnh Tuấn, à một tiếng rồi lại hỏi chuyện khác.

Ba đứa nhỏ nói chuyện với nhau được một lát, Phỉ Âm nhìn về phía tháp đèn ở cách đó không xa, nhắc nàng: “Cô nương, đã đến giờ về rồi.”

Trì Am quay đầu lại cười với hắn ta, nói với Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn: “ Nhân tỷ tỷ, Ngũ ca, khi nào có thời gian rảnh ta sẽ đến tìm hai người cùng tu luyện nhé.”

Mao Nhân sờ bàn tay nhỏ của nàng, mỉm cười đồng ý.

Họ đứng tại chỗ nhìn Trì Am và Phỉ Âm dẫn theo một đám cung nữ rời đi, mãi đến khi không thấy họ đậu, Bùi Cảnh Tuấn mới kéo Mạo Nhân rời khỏi.

Bởi vì đang ở trong cung nên hai người không dám nói gì, sau khi gặp được Lục sư huynh liền cùng nhau rời khỏi hoàng cung.