Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 158




Thập Thất hoàng tử nhàn nhạt ừ một tiếng, hiển nhiên cũng không để ý việc vợ chồng Trì Tĩnh có thích mình hay không.

Trì Am viết xong đưa thư đưa cho cậu xem, chờ sau khi cậu xem xong thì cẩn thận gấp lại, giao cho Phỉ Âm ở bên cạnh.

Theo năng lực của Thập Thất hoàng tử mà cậu đã lộ ra cho đến giờ, Trì Am biết rằng bức thư này nhất định sẽ được chuyển đến Trì gia ở Hoài Lăng an toàn, phụ mẫu nàng đọc được thì sẽ không còn lo lắng cho nàng nữa.

Khi nàng đến kinh thành, phụ mẫu nàng đã dỗ nàng là nàng đi để ở bên cạnh một người, lúc đó có lẽ chính họ cũng không biết nàng đi chuyến ấy là dữ hay lành. Hoặc họ cũng nhận được tin tức như Bùi gia, cho là con cái nhà mình sẽ thật sự là quỷ xui xẻo đi kéo dài tính mạng cho Thập Thất hoàng tử, cho nên không dám lộ ra quá nhiều làm nàng sợ hãi.

Nhưng tình huống hiện tại quả thực đúng như bọn họ đã nói, nàng đến đây là để ở bên cạnh một người.

Chỉ có điều Thập Thất hoàng tử thực sự rất cần rỡ tùy hứng, không cần những người được gọi là người hữu duyên kéo dài tính mạng cho mình.

Sau khi viết thư xong Thập Thất hoàng tử liền kéo nàng đi dùng bữa.

Trong lúc ăn cơm Trì Am vừa nhìn cậu vừa ăn, cuối cùng không nhịn được mà ăn nhiều hơn một bát so với bình thường, cái bụng nhỏ no căng.

Thập Thất hoàng tử ngồi trên giường, trên đùi đắp chăn da hổ, để nàng nằm bên cạnh, đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo xoa bụng cho nàng, cười nói: “Sao hôm nay ăn nhiều vậy? Nhìn xem, bụng no căng rồi phải không?”

Trông cậu thực sự không giống một đứa trẻ chút nào, có lẽ là vì sinh ra đã hiểu chuyện, lại bởi vì bị cho rằng là yêu ma nhập thế nên sức mạnh và khí thế của cậu luôn khiến người ta bất giác quên mất tuổi tác và cơ thể ốm yếu của cậu.

Nhưng Trì Am không quên, nàng kêu hừ hừ: “Ta phải ăn nhiều hơn cho mau lớn, sau này mới có thể ôm được chàng.”

Thập Thất hoàng tử: “...”

Phỉ Âm: “...”

Tiểu cô nương này đúng là có chí lớn, Phỉ Âm không ngờ họ lại vớ ngay phải một sắc nữ nhỏ, còn nhỏ mà có ý đồ xấu với Điện hạ. Lại nhìn đến Thập Thất hoàng tử, hai má chàng trai nhỏ đã đỏ bừng cả lên, mím chặt môi, không nhìn ra là đang thẹn thùng hay đang thẹn quá hóa giận, cuối cùng thì tiểu cô nương Trì gia vẫn yên ổn, không bị ném ra ngoài.

Phỉ Âm đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu ra rồi, Thập Thất hoàng tử thế này là đang nuôi cô dâu nhỏ cho mình đây mà.

Đến tận bây giờ thái độ của Phỉ Âm đối với Trì Am mới được coi là hết sức cung kính, có chuyện gì cũng không lừa gạt nàng, đối xử với nàng như với nữ chủ nhân của cung Cảnh Dương.

Giao thừa hôm đó, Lão Hoàng đế thiết cùng yến trong điện Giao Thái.

Thân làm hoàng tử, dù cho Thập Thất hoàng tử ốm yếu thì vẫn phải tham dự cung yến, chỉ đến lộ mặt thôi cũng được.

Trên người Thập Thất hoàng tử quấn bộ lông chồn, nói với Trì Am đang đứng ở cổng cung điện nhìn cậu đầy háo hức: “Ta đi một lát rồi về ngay. Am Am nhớ ngoan ngoãn, đợi lát nữa ta trở về sẽ ăn cơm tất niên với nàng.”

Trì Am cười đáp lời.

Sau khi bọn họ rời đi, cung nữ Lưu Âm nắm tay Trì Am đi về phòng, như sợ nàng suy nghĩ lung tung, nàng ta còn giải thích: “Bên ngoài đều là kẻ thù của Điện hạ, nếu bọn họ nhìn thấy người, biết được tầm quan trọng của người đối với Điện hạ thì họ sẽ gây bất lợi cho người. Cho nên Điện hạ không cho người đi tham gia cung yến là vì nghĩ cho người thôi.”

Trì Am “Ừm” một tiếng, không quan tâm đến chuyện này lắm.

Bây giờ thời tiết lạnh giá, rượu và các món ăn trong yến tiệc khi bày ra cũng đã nguội lạnh, nàng cũng không muốn ăn đồ lạnh làm gì. Nàng chỉ hơi lo lắng vì thời tiết lạnh giá thế này mà Thập Thất hoàng tử phải đi ra ngoài thì liệu lúc trở về có đổ bệnh không.

Trì Am đã đoán đúng rồi, Thập Thất hoàng tử được người ta khiêng đi rồi lại được khiêng về.

Lúc trở lại cung Cảnh Dương, một đám cung nhân bận rộn hầu hạ Thập Thất hoàng tử lại ho đến mức nôn ra máu, Trì Am nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, lo lắng nhìn cậu.

Sau khi Thập Thất hoàng tử uống thuốc xong, tuy đã hết ho nhưng trên má vẫn còn chút ửng đỏ.

Cậu nắm lấy tay Trì Am, cười với nàng: “Nàng đừng lo lắng, ta không sao, bọn họ đều muốn ta chết, nhưng ta sẽ không chết đâu.” Lúc nói lời này, trên mặt cậu chợt lộ ra thần sắc lạnh lùng khát máu. Khuôn mặt nhỏ xinh được bao phủ bởi một tầng tử khí, trong nháy mắt khiến người ta không khỏi run lên.

Đúng là một nhóc xinh trai vừa biến thái vừa khủng bố.

Phỉ Âm nhỏ giọng nói: “Điện hạ, hôm nay Thái tử điện hạ, Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử với Thập Nhị hoàng tử chờ đều bị ngài hù dọa, bị mất mặt ngay tại chỗ như thế, họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”

Cậu nhóc xinh trai thản nhiên vùi mặt vào chỗ cổ ấm áp của Trì Am, không để ý đến lời nói của hắn ta.

Phỉ Âm cảm thấy bất đắc dĩ, mỗi năm chủ tử đều hiểm khi ra ngoài được một chuyến, mà mỗi lần ra ngoài đều phải làm loạn rồi mới về, đáng thương cho các hoàng tử kia, lần nào cũng phải chịu nạn.

Trì Am hỏi: “Hoàng thượng có phạt Điện hạ không?”

Phỉ Âm bắt gặp đôi mắt sáng ngời của nàng, dừng lại một lát rồi mới lắc đầu nói: “Không đâu.”

Nàng liền nhếch miệng cười: “Nếu không phạt thì không sao rồi.”

Phỉ Âm không phản bác được.

Theo cách làm của Lão Hoàng đế thì thật ra ông ta còn ước gì nhi tử mình gây rối to hơn nữa kìa. Vì vậy, trong cung yến đêm giao thừa, vị Thập Thất hoàng tử là yêu ma nhập thể hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người lại làm ầm ĩ lên, khiến rất nhiều hoàng tử phải mất mặt, nhưng ông ta lại không hề ngăn cản, thậm chí cả quá trình đều chỉ cười híp mắt quan sát, khiến những tổn thất tới tham gia cung yến nhìn thấy mà rét lạnh cõi lòng.