Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 156




Sau khi nàng ta rời đi, Thập Thất hoàng tử làm như không có việc gì, đưa Trì Am vào trong phòng ấm chơi.

Cậu mặc chiếc áo bào bằng gấm màu màu xanh nhạt thêu hình trúc, dựa vào kháng lật một cuốn sách không biết nó là cuốn gì, nói với Trì Am: “Nàng là người của gia tộc trừ ma, chắc là phụ mẫu nàng cũng đã dạy qua thuật tu luyện rồi phải không?”

Trì Am gật đầu, hiện tại nàng có thể cảm nhận được sự khác thường của vị Thập Thất hoàng tử này, rõ ràng là một đứa trẻ nhưng lại hành xử như một người lớn, khiến người khác không thể coi cậu như một đứa trẻ. Trong khi bà dì đội lốt trẻ thơ như nàng thì lại bị người khác đối xử như một đứa trẻ mà không hề có cảm giác gượng gạo gì.

“Nghe nói Quốc sự là cao nhận số một trong giới Huyền Môn, nàng có muốn học thuật pháp với lão ta không?” Thập Thất hoàng tử lại hỏi.

Trì Am không biết cậu có ý gì, nên sau khi suy nghĩ vẫn quyết định lắc đầu.

Hỗn Nguyên Tâm Kinh đã đủ cho nàng xài cả đời rồi, chưa kể những thứ đã tích lũy được trong những thế giới trước, nàng còn chưa cả lĩnh hội được thấu đáo, tham thì thâm, chẳng thà bây giờ tranh thủ thời gian để học lại các kỹ năng trước đó và tu luyện cho thuần thục một lần nữa còn hơn.

Thập Thất hoàng tử lộ vẻ hài lòng, ôm nàng vào lòng, sờ vào mặt nàng nói: “Bé ngoan.”

Trì Am liếc mắt nhìn, phát hiện người này quả nhiên khẩu thị tâm phi, không muốn nàng rời đi mà lại còn đưa ra một điều kiện tốt không người nào có thể cưỡng lại được cho nàng chọn. Nếu nàng vui vẻ nói nói muốn học với Quốc sư thì mặc dù cậu vẫn sẽ cho đi, nhưng chắc là rất khó chịu, có thể trở mặt ngay lập tức.

Cứ như vậy mà Trì Am đã ở lại cung Cảnh Dương, ăn cùng bàn, ngủ chung giường với Thập Thất hoàng tử.

Các cung nhân cung Cảnh Dương đều bình thản đón nhận chuyện này, không ai nghi ngờ quyết định kỳ lạ của Thập Thất hoàng tử. Ngay cả Lan phi thường xuyên tới thăm cũng bình tĩnh đón nhận.

Mặc dù Lan phi vẫn mò mẫm tiếp, muốn nhiều đứa trẻ khác để kéo dài tính mạng cho nhi tử, nhưng bởi vì Thập Thất hoàng tử không phối hợp nên nàng ta dù có khóc sướt mướt cũng không có cách nào khác, ngược lại còn khiến Lão Hoàng đế đau lòng không chịu nổi.

Ba ngày sau khi vào cung, Trì Am đã được diện kiến Lão Hoàng đế ngu ngốc vô năng trong truyền thuyết.

Lão Hoàng đế mặc một bộ long bào màu vàng sáng, khoác áo choàng đen bằng tơ tằm Thiên Tàm Ti đắt đỏ, dẫn theo Lan phi cùng đến cung Cảnh Dương.

Lão Hoàng để khoảng sáu mươi tuổi, Thập Thất hoàng tử có thể nói đứa con khi già mới có được của ông ta, lại do sủng phi yêu quý của ông ta đẻ ra, nên hết sức yêu thương cậu. Ông ta vừa nhìn thấy Thập Thất hoàng tử là đã miễn cho họ không cần thỉnh an, nhìn con mình một lúc rồi mỉm cười: “Có vẻ tinh thần Thập Thất tốt hơn trước rất nhiều nhỉ.”

Vẻ mặt Lan phi hơi miễn cưỡng, không hề cảm thấy bây giờ con trai mình tốt hơn trước ở chỗ nào cả.

Thập Thất hoàng tử gật đầu nói: “Gần đây đúng là con đã ngủ được yên giấc hơn trước.

Lão Hoàng đế phấn khởi nói: “Thật sao?” Nhìn thấy Phỉ Âm trả lời là đúng như vậy, ông ta lập tức như được nhẹ nhõm hơn hẳn, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Trì Am đang ngồi ngoan ngoãn ở phía sau, cười nói: “Đây là tiểu cô nương Trì gia phải không?”

Trì Am nhanh chóng trượt xuống ghế đẩu, quỳ lạy làm lễ với ông ta.

Tuy rằng trong miệng Bùi Cảnh Tuấn là Lão Hoàng đế là kẻ ngu ngốc vô năng, khi về già mà còn sủng ái nghe lời một yêu phi, lại sinh ra một đứa con là yêu ma nhập thế, có thể thấy rằng ngay cả ông trời cũng không thể chấp nhận được cái dáng vẻ này của ông ta. Nhưng bây giờ khi Trì Am đối mặt thì lại thấy Lão Hoàng đế không hề có đôi mắt đục ngầu mê muội, mà lại có sự sắc bén nhìn thấu lòng người, hiển nhiên không phải là một Hoàng đế hồ đồ. Mấy chục năm làm đế vương khiến trên người ông ta có được sự uy nghi của Hoàng đế, cũng không giống như là một kẻ ngốc dễ bị qua mặt.

Những ngày này Trì Am sống trong cung Cảnh Dương thấy nơi này giống như ở một không gian khác với toàn bộ hoàng cung, cách biệt với thế giới, ngăn cản mọi ánh mắt tò mò từ bên ngoài. Nhưng chỉ cần nàng muốn biết điều gì đó thì đám cung nhân cũng sẽ không giấu nàng, có lẽ là Thập Thất hoàng tử đã ra lệnh cho họ làm vậy.

Trì Am chắp nối những điều mình đã tìm hiểu được nên biết rằng Lão Hoàng đế này không chỉ không hồ đồ mà lại còn rất khôn khéo.

Nếu không khôn ngoan thì không thể trấn áp được hơn một chục nhi tử, trong đó lại có mấy người đã trưởng thành.

Vì vậy, Trì Am cũng không dám lỗ mãng trước mặt ông ta, đàng hoàng hành lễ, ngoan ngoãn mỉm cười, trả lời bất cứ câu hỏi nào Lão Hoàng để hỏi mình.

Lão Hoàng đế hỏi Trì Am tên là gì, trong nhà đứng thứ mấy, bình thường hay làm gì, sau khi hỏi xong lại thân thiết sờ đầu nàng, đeo cho nàng một mặt dây chuyền bằng ngọc dương chi.

Trông có vẻ còn rất thân thiết, không hề kiêu ngạo.

Lão Hoàng đế thăm nhi tử xong liền dẫn Lan phi rời đi.

Chờ ông ta rời đi rồi, Thập Thất hoàng tử liền tháo miếng ngọc bội kia ra, ném vào trong một cái hộp ở bên cạnh, nói: “Đừng đeo đồ của người khác, ta sẽ cho nàng thứ tốt hơn.”

Trì Am cười ngọt ngào nhìn cậu, cho dù nam nhân này bây giờ chỉ là một cậu nhóc xinh trai thì nàng cũng biết cái đức hạnh của cậu là thể nào rồi.