Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 155




Đại Tề lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người hữu duyên thích hợp.

Nhưng ai mà ngờ được nhóm người hôm nay vừa được đưa vào hoàng cung, nàng ta chưa kịp phái thuật sĩ tới chọn người thì Thập Thất hoàng tử trước đây luôn đóng cửa không ra lại chọn một tiểu cô nương, bảo người đưa những đứa trẻ khác ra khỏi cung.

Mà chuyện khiến nàng ta càng tức giận hơn nữa là Quốc sư cũng nhảy vào xen ngang, nửa đường qua chặn lại đưa người vào tháp chiêm tinh, rõ ràng là muốn đối đầu với nàng ta.

Phỉ Âm có thể nghe ra ý tức giận trong lời nói của Lan phi, nhẹ giọng nói: “Nương nương, Điện hạ tự có chủ ý ạ.”

Lan phi cười lạnh một tiếng, chính là vì nó quá có chủ ý, tuổi chưa nhiều lắm mà cánh đã cứng thế này rồi.

Những người khác trong điện cũng không tiện nói gì, chỉ đứng chôn chân tại chỗ.

Lan phi tức giận một lúc lại bắt đầu hỏi thăm cô nương Trì gia kia, biết nàng là con cháu Trì gia ở Hoài Lăng, năm nay nàng mới năm tuổi thì nàng ta lại không nhịn được mà nói: “Nhỏ tuổi quá, dù Thập Thất có muốn giữ lại bạn chơi cùng thì cũng phải giữ đứa bé nào lớn tuổi hơn chứ.”

Một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể làm được gì?

Phỉ Âm cười nói: “Trì cô nương bề ngoài đáng yêu, tính tình ngoan ngoãn, có lẽ là Điện hạ thích như vậy.”

Mắt Lan phi sáng lên.

Phỉ Âm thấy thế, không nhịn được cười khổ, xem ra vừa rồi lời hắn ta nói đã khiến Lan phi nghĩ sai rồi, chỉ hi vọng không làm ra chuyện gì chọc giận chủ tử mới tốt, mặc dù chủ tử còn nhỏ nhưng lại là người vô cùng có chính kiến, không thể dung thứ chuyện người khác can thiệp vào chuyện của mình.

Yêu ma nhập thể cũng không phải chỉ nói cho êm tai.

Lan phi lại đợi hơn nửa canh giờ thì Thập Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi bên trong mới tỉnh lại.

Nghe nói con trai đã tỉnh, Lan phi đợi gần một canh giờ lập tức đứng dậy đi vào bên trong.

Nàng ta liếc mắt liền thấy giữa giường có hai đứa bé ngồi dựa vào nhau, mặc dù nhìn không chênh tuổi nhau lắm nhưng thực ra Thập Thất hoàng tử năm nay đã tám tuổi rồi, chỉ vì thân thể không tốt nên mới nhìn như đứa trẻ sáu tuổi, ngồi cùng một chỗ với cô nương Trì gia trông chỉ lớn hơn nàng một chút, mà người lại không khỏe mạnh như nàng.

Lan phi nhìn thật kỹ tiểu cô nương ngồi cùng con trai của mình, phát hiện đúng là dáng vẻ cô bé rất tròn trịa đáng yêu, làm cho người ta thích, nhưng trừ thứ đó ra thì cũng không thấy có gì đặc biệt.

Lan phi ngồi xuống trước giường, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Thập Thất có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như cảm thấy không thoải mái thì có thể nói với mẫu phi, để mẫu phi nói với Hoàng thượng triệu Quốc sử qua xem bệnh cho con.”

Đường đường là một quốc sư đáng kính, vào trong miệng nàng ta lại chẳng khác gì đám thái y Thái y viện, gọi tới là phải lao tới ngay.

Trì Am nghe được những lời nói kiêu ngạo đến thế này thì không khỏi liếc nàng ta một cái. Lan phi trông thì là một nữ nhân hai mươi tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, đã bớt đi nét ngây ngô của thiếu nữ, lộ ra nét quyến rũ của một nữ nhân trưởng thành. Dung mạo của nàng ta rất giống với Thập Thất hoàng tử, cũng kiểu khuôn mặt như vậy mà ở trên người nữ tử thì vẫn vô cùng xinh đẹp, không có một khuyết điểm nào, xinh đẹp tuyệt trần rung động lòng người.

Trì Am không ngờ Lan phi lại đẹp đến thế này, quả thực có tiềm chất làm yêu phi. Nhìn từ góc độ khác thì đúng là ngoại hình của Tư Ngang quả thực không tầm thường, đẹp theo kiểu unisex, nếu là nam nhân thì cực kì tuấn mỹ, còn là nữ nhân thì cũng là một kiểu đẹp tuyệt sắc.

“Không cần đâu, nhi tử không sao cả.” Thập Thất hoàng lạnh nhạt đáp lời.

Lan phi quan tâm con trai xong liền hỏi đến những đứa trẻ bị Quốc sư phái người tới mang đi, không vui nói: “Cánh tay Quốc sư cũng dài quá rồi. Có lẽ trong mấy đứa nhỏ đó lại có người hữu duyên có thể kéo dài tính mạng cho hoàng nhi, làm sao lão ta có thể mang đi như vậy cơ chứ?”

Thập Thất hoàng tử bình tĩnh nói: “Nếu con muốn sống thì có thể tự mình đoạt lại từ tay ông trời, đâu cần tìm người đổi mạng cho? Sau này mẫu phi đừng làm loại chuyện này nữa.”

Lời này so với lời nói lúc trước của Lan phi lại càng ngông cuồng hơn, cung nhân có mặt ở đó không khỏi cúi đầu.

Sắc mặt Lan phi cứng ngắc lại, con ngươi hơi co rút, câu nói “con có thể cướp lại mạng sống từ tay ông trời” khiến cho ánh mắt nàng ta bất giác hiện lên nét e ngại, lúng túng nói: “Nhưng mà... cơ thể con luôn luôn không khỏe, Quốc sự nói khí huyết trên người con đã không đủ để cho con sống đến mười tuổi... Chỉ còn có hai năm nữa thôi...”

Nói đến đây nàng ta đã thấy mùi hơi cay, không nhịn được mà khóc lên.

Mỹ nhân khóc thút thít dáng vẻ như hoa lệ gặp mưa, vô cùng xinh đẹp.

Trì Am nép mình trên giường, thưởng thức vẻ đẹp khi khóc của Lan phi, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Lão Hoàng đế lại chỉ sủng ái Nhược Lan này, một mỹ nhân như vậy chỉ cần nhìn thoáng qua cũng phải sững sờ, ai lại không muốn sủng ái nàng ta chứ?

Lan phi khóc một hồi, thấy nhi tử vẫn không thay đổi quyết định nên đành phải ôm một bụng tâm sự rời đi.