Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 153




Khi Ủy Xuyên được Phỉ Âm mời vào tẩm cung, trên mặt cũng không lộ vẻ bất ngờ.

Thập Thất hoàng tử từ trước đến nay không tốt. Đặc biệt là vào mùa đông thời tiết bên ngoài rất lạnh, nếu không cần ra ngoài thì cậu nhất định sẽ không ra khỏi cửa. Trong tẩm cung của cậu nhất định sẽ đốt địa long ấm áp, bên trong là hương cũng không phải là hương liệu ngự cống mà là một loại dược nhũ đặc chế, khiến cho toàn bộ cung Cảnh Dương luôn quanh quẩn một loại mùi hương thoang thoảng đặc thù, thơm mà không ngán, thoáng mát nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Ủy Xuyên chưa từng nghe nói về loại dược nhũ này bao giờ, cũng không có phi tần nào trong cung từng dùng qua, nhưng có thể thấy qua tác dụng của nó thì đây là một vật hiếm có, không biết những người bên cạnh Thập Thất hoàng tử kiếm được thứ này ở đâu?

Ủy Xuyên đi vào tẩm cung của Thập Thất hoàng tử, mặc dù không cố ý nhìn kỹ nhưng ở bất kỳ vị trí nào trong đây cũng có thể tìm được những thứ hiếm có khó tìm trên đời, nào là giao sa rủ xuống trần nhà, rồi long châu Nam Hải làm thành rèm châu. Hắn ta dám khẳng định ngay cả Hoàng đế cũng không thể sử dụng những thứ này.

Đủ loại dấu hiệu khiến mọi người ngày càng chắc chắn rằng Thập Thất hoàng tử là yêu ma giáng xuống thế gian, có thể kêu gọi yêu ma, bắt chúng làm việc cho mình.

Yêu ma quỷ quái trên đời này đếm không hết, thường nghe nói có yêu ma quỷ quái trong dân gian làm loạn, khiến dân chúng lầm than, làm cho những gia tộc trừ ma kiệt quệ, đế vương cũng thường vì thế mà sầu bạc tóc, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để bồi dưỡng các thuật sĩ, khôi phục lại sự yên bình cho thế gian.

Ủy Xuyên đi đến trước giường, khom mình hành lễ với người trên giường.

Sức khỏe Thập Thất hoàng tử rất kém, mỗi ngày đều nằm trên giường mười mấy canh giờ, lần nào Ủy Xuyên đến bẩm báo cũng đều được đưa tới trước giường trong tẩm cung.

Nhưng hôm nay điều khiến Úy Xuyên kinh ngạc chính là trên giường Thập Thất hoàng tử còn có một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương nằm đó, khi thấy hắn ta nhìn qua thì sửng sốt, nở một nụ cười hồn nhiên vui vẻ, đôi mắt đen sáng ngời của nàng nheo lại, trông hết sức hồn nhiên làm người ta vui vẻ, dù có trái tim cứng rắn đến đâu thì cũng sẽ mềm đi vì nụ cười ngọt ngào của nàng.

Bởi vì tiểu cô nương này nên Úy Xuyên có hơi thất thần trong một lát, mãi đến khi hắn ta cảm thấy Thập Thất hoàng tử không vui mới chẩn kinh, vội vàng hoàn hồn, cúi thấp đầu xuống, cung kính nói: “Điện hạ, vừa rồi Quốc sư phái người tới đưa những đứa trẻ kia đến tháp chiêm tinh, thuộc hạ không kịp ngăn cản. Thuộc hạ nghe nói đêm qua Thái tử điện hạ đã phải người của An gia Trấn Bắc đến tháp chiêm tinh.”

Thập Thất hoàng tử được lót thêm một cái gối đầu lớn thêu hình cành hoa màu xanh đậm, mái tóc xõa xuống khiến cậu giống như một đứa trẻ yếu ớt, mong manh đến đáng thương, nhưng đôi mắt màu tím sẫm lại lạnh như bằng không nhìn ra một cảm xúc gì.

“Nếu lão ta đã thích thì cứ để lão ta dẫn đi.” Thập Thất hoàng tử kéo bàn tay ấm áp của Trì Am, thản nhiên nói.

“Nhưng mà...” Ủy Xuyên hơi do dự, dù sao Quốc sư cũng là một nhân vật rất có thể lực trong Huyền Môn, nếu không thì cũng không được gọi là Quốc sự. Nếu Thập Thất hoàng tử đối đầu với lão ta thì họ cũng không được lợi ích gì.

Thập Thất hoàng tử nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta, khóe miệng cong lên, nói bằng giọng châm chọc: “Lão già kia sẽ không cho phép loại chuyện kéo dài tính mạng ảnh hưởng đến trời đất này được xảy ra đầu, đưa người đi cũng tốt.”

Ủy Xuyên đành phải đáp lại một tiếng, sau khi hỏi thăm sức khỏe Thập Thất hoàng tử xong liền cung kính lui ra.

Trì Am ngồi trên giường, khi Ủy Xuyên đến nàng không hề lên tiếng, chỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Nàng rất có ấn tượng với vị Ủy đại nhân này, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy hắn ta ở đây, hiển nhiên hắn ta là thuộc hạ của Thập Thất hoàng tử, hoặc có thể nói là một tay sai đắc lực của cậu. Từ thái độ của Ủy Xuyên với Thập Thất hoàng tử có thể biết rằng nam nhân nguy hiểm đầy sát khí này vừa kính lại vừa sợ Thập Thất hoàng tử.

Một hoàng tử vẫn còn là một đứa trẻ thì lẽ ra người như Úy Xuyên không nên sợ hãi như vậy mới phải.

Trì Am lại một lần nữa cảm giác được sự kỳ lạ ở Thập Thất hoàng tử.

Sau khi Ủy Xuyên rời đi, Thập Thất hoàng tử đột nhiên giơ cái tay nhỏ bé lên che miệng ho khan.

Phỉ Âm không biết xuất hiện từ nơi nào, hắn ta đi đến bên giường, trong tay cầm chiếc khăn sạch sẽ, nhẹ nhàng lau vết máu ho ra bên miệng Thập Thất hoàng tử, mở một bình bạch ngọc, đổ một viên thuốc màu trắng ngọc từ trong ra đút cho cậu uống.

Bên cạnh có cung nữ bưng nước tới, hầu hạ cậu uống nước.

Trì Am lo lắng nhìn cậu, không biết nên làm gì.

Sau khi Thập Thất hoàng tử uống thuốc, khuôn mặt vốn tái nhợt không còn chút máu cuối cùng cũng hồng hào hơn mấy phần, giống như một xác chết cuối cùng đã lấy lại một ít sinh khí thuộc về người sống.

Cậu đưa tấm khăn đã bẩn cho cung nữ, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Trì Am, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt ấm áp của nàng, luyến tiếc hơi ấm của cơ thể người, nói giọng khàn khàn: “Dọa nàng sợ rồi à?”

Trì Am lắc đầu hỏi: “Chàng không sao chứ?”

“Không sao.” Cậu cười, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng: “Bọn họ đều muốn ta chết, ta lại phải sống thật tốt cho họ xem.”

Nghe những lời có ý nghĩa sâu xa này, Trì Am liền biết rằng trên đời này còn có rất nhiều người muốn vị hoàng tử sinh ra đã là yêu ma nhập thế này chết đi, nàng nghe thấy mà đau lòng vô cùng.