Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 152




Chẳng mấy chốc mà nàng đã phát hiện cậu bé này coi mình thành công vụ sưởi ấm, ôm chặt nàng vào lòng, hơi thở phả lên cổ nàng.

Phỉ Âm đang đi cùng ở bên cạnh thoáng nhìn cảnh tượng trên kiệu, rất lạnh nhạt coi như không nhìn thấy, bước nhanh đi theo cỗ kiệu về cung Cảnh Dương là chỗ ở của Thập Thất hoàng tử.

Đám hiệu phu đi với tốc độ rất nhanh, chỉ lo thời tiết lạnh giá sẽ khiến cơ thể của Thập Thất hoàng tử không chịu nổi, họ trở về cung Cảnh Dương mà không mất bao nhiêu thời gian.

Sau khi trở lại cung Cảnh Dương, Phỉ Âm ôm Thập Thất hoàng tử từ trong kiệu xuống, trực tiếp ôm vào bên trong nội điện.

Còn Trì Am cũng được một cung nữ ôm, đi theo vào trong nội điện, sau đó cung nữ rất tự nhiên thả năng lên giường của Thập Thất hoàng tử.

Thập Thất hoàng tử yếu ớt nằm trên giường, một tay nắm chặt lấy tay Trì Am, dùng đôi mắt to trong veo lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Dung mạo của cậu rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như vẽ, không có chỗ nào là xấu, mái tóc đen dày tôn lên nước da trắng như tuyết, lộ vẻ yếu ớt bệnh trạng, rõ ràng khiến người ta phải thương tiếc, nhưng ở cậu thì lại chỉ khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Trì Am không biết người này đang nghĩ gì, dáng vẻ yếu ớt thế này ở Tư Ngang thật sự rất hiếm thấy.

Cung nhân hầu hạ cậu dùng thuốc xong liền yên tĩnh lui ra ngoài, không hề có ý kiến gì về việc Trì Am được đặt trên giường.

Trì Am nhìn mấy người cung nữ đứng ở đằng xa, không nhịn được chui vào trong chăn, nằm vào bên cạnh cậu nhóc xinh trai trong ánh mắt nhìn chăm chú của cậu. Nàng giơ tay lên sờ mặt cậu, phát hiện thật ra người cậu cũng không lạnh như xác chết, mà vẫn có một chút ấm áp, có lẽ vừa nãy cậu mới đi từ bên ngoài vào, trên người có hơi lạnh nên mới khiến nàng hiểu lầm.

Nghĩ đến đó, Trì Am liền thơm lên má cậu, sau đó nhìn cậu nở nụ cười.

Thập Thất hoàng tử lập tức trợn to hai mắt, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Nàng không sợ ta sao?”

Khi người này phát bệnh thì đương nhiên cũng sợ, nhưng lúc không phát bệnh thì không có gì phải sợ hết.

Trì Am thầm nghĩ trong lòng như vậy, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, thần sắc tràn đầy cảm giác ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khiến người ta mềm nhũn cả trái tim. Nàng cười híp mắt lắc đầu, nơi bằng giọng còn vương mùi sữa khiến trái tim người ta phải run rẩy: “Không sợ, ta thích chàng.”

Sau đó, Trì Am nhìn thấy khuôn mặt của cậu nhóc xinh trai lập tức đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí tại cậu cũng đỏ bừng, lông mi hơi rũ xuống, dáng vẻ ngượng ngùng không dám nhìn nàng.

Nàng thiếu chút nữa đã phì cười ra tiếng.

Trong rất nhiều thế giới trước, nam nhân này luôn táo bạo, không kiềm chế chút nào, đầy kiêu ngạo, đã có bao giờ ngây thơ đơn thuần như thế này chứ? Chơi vui phết đấy.

Trì Am đã phát hiện ra một chiêu thức mới để trêu chọc nam nhân này, thế là lại hôn cậu một cái nữa.

Sau khi phát hiện ra chiêu này có tác dụng với cậu, trong lòng nàng cũng thấy yên tâm hơn hẳn. Có biến thái một xíu cũng không sao, chỉ cần còn có thể cứu được là được. Mặc dù nàng vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra với cơ thể ốm yếu này của Tư Ngang, làm thế nào mà bên ngoài lại có thể đồn đại đến như thế, nhưng ít nhất thì nàng không hi vọng Tư Ngang thật sự biến thái, trở thành một người xem mạng người như cỏ rác.

“Nếu đã thích ta thì hãy ở lại đây đi.” Thập Thất hoàng tử cố gắng nghiêm mặt nói.

Trì Am cười híp mắt gật đầu.

Cậu dùng sức nắm chặt tay nàng, dường như sợ nàng sẽ đổi ý. Đôi mắt to lạnh lùng nhìn nàng nói tiếp: “Cho dù ta là yêu ma giáng sinh thì nàng cũng không được đổi ý! Nếu nàng dám đổi ý thì ta sẽ giết hết người trong thiên hạ này!”

Khóe miệng Trì Am khẽ giật, còn bé như vậy, đừng có khát máu quá thế được không?

Nàng yếu ớt nói là không đâu, vươn bàn tay mũm mĩm ra ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cậu vào lòng, sờ lên cổ cậu, phát hiện cơ thể cậu rất lạnh thì nàng lại không khỏi cảm thấy xót xa cho cậu.

Phỉ Âm lặng lẽ bước tới, nhìn thấy cô gái nhỏ ôm cậu nhóc xinh trai trên giường thì cũng hơi run rẩy, nhưng hắn ta còn cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn, hắn ta không ngờ tiểu cô nương Trì gia này lại không sợ Thập Thất hoàng tử.

Từ khi Thập Thất hoàng tử sinh ra, khoảnh khắc cậu mở mắt ra thì mọi người đều đã nghĩ cậu là yêu ma chuyển thể, có rất nhiều người sợ hắn cậu.

Đã vậy ngay trước đếm Thập Thất hoàng tử sinh ra, Quốc sư tiên đoán yêu ma sẽ đến nhân gian, khiến thế gian này hỗn loạn. Ngày hôm sau thì Thập Thất hoàng tử ra đời, lại có cặp mắt dị thường, ứng nghiệm lời tiên tri của Quốc sư. Nếu không phải Lan phi không bỏ con ruột, Lão Hoàng đế quyết tâm bảo vệ cậu thì sợ là đám đại thần đã viết tấu coi vị Thập Thất hoàng tử có con người khác người này như một yêu quái mà đòi xử lý rồi.

Mặc dù cuối cùng Thập Thất hoàng tử vẫn sống sót, nhưng tin tức về việc Thập Thất hoàng tử sinh ra đã có cặp mắt khác thường, là yêu ma đến thế gian vẫn được lan truyền, khiến tất cả những ai nhìn thấy cậu đều sợ hãi.

Đột nhiên, người đang vùi mặt vào cổ cô gái nhỏ để giữ ấm lại quay mặt lại, đôi mắt to lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào hắn ta, dù đã quen với đôi đồng tử khác lạ này nhưng Phỉ Âm cũng bị giật nảy mình.

“Có chuyện gì?”

Phỉ Âm vội vàng cười nói: “Điện hạ, Ủy đại nhân đến rồi.”

Thập Thất hoàng tử nhíu mày, lười biếng nói: “Cho hắn vào đi.”

Phỉ Âm đáp lại một tiếng, rồi khom người ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính trong phần này yếu đuối đẩy cái là ngã, hí hí, mọi người hiểu rồi chứ!

= v=