Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, mặt trời dâng lên từ mặt biển, bờ cát vàng óng được nước biển gột rửa vừa mềm mại vừa đẹp đẽ, nơi xa có chim biến bay qua, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh và tốt đẹp.
Chỉ có tòa nhà bị hủy hoại một nửa trên hải đảo biểu hiện sự bất ổn đêm qua.
Trì Am nhảy xuống từ ban công không còn trọn vẹn, nhìn về phía tòa biệt thự đổ nát trên hải đảo, quả thực không thể liên tưởng tòa nhà đã bị hủy hoại mất một nửa diện tích này với tòa biệt thự xinh đẹp lúc trước. Lợi hại hơn là cô còn ngủ hơn nửa đêm trong căn nhà thoạt nhìn như bị bão táp thổi bay mất một nửa này.
Trì Am nhìn một nửa biệt thự còn tồn tại, hỏi thiên sứ kia: “Căn nhà ra nông nỗi này rồi, có phải chúng ta nên quay về không?”
Lucifinil khoát tay lên vai cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn quay về à?”
Trì Am không trả lời, liếc nhìn anh một cái rồi lại liếc cái nữa, coi như mình chưa từng nói gì.
Kế tiếp, sau khi Lucifinil nấu bữa sáng cho Trì Am lấp đầy bụng thì thấy anh xắn tay áo, chuẩn bị tháo dỡ tòa nhà nguy hiểm.
Trì Am đứng cách thật xa, sau đó thấy anh tùy tay kéo những thứ dư thừa - thật sự là kéo theo nghĩa đen, một bức tường đong đưa giữa không trung, cả xi măng lẫn thép trong tường bị anh trực tiếp kéo xuống, thoải mái ném sang một bên.
Trì Am thả like: vị thiên sứ này quá khỏe!
Sau khi vị thiên sứ khỏe như voi này lật qua lộn lại một phen, căn nhà xuống cấp thoáng chốc lại biến thành một căn nhà nhỏ trên hải đảo còn coi được, chẳng qua diện tích giảm xuống hơn một nửa so với căn nhà ban đầu, trông vẫn có thể ở trong đó. Diện tích của căn biệt thự này vốn rất rộng, tối qua bị Lucifinil đánh vỡ một nửa, tổng thể vẫn không bị phá hủy, cũng coi như miễn cưỡng có thể sống trong đó.
“Được rồi, còn hai căn phòng nguyên vẹn, tạm thời ở đó đi.” Lucifinil nghiêng đầu nói với cô, lúc này anh đã biến thành hình dáng nhân loại, mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt màu tím thẫm, đứng dưới ánh mặt trời, dung nhan tuấn mỹ khiến người ta nín thở.
Trì Am lơ đễnh nhún vai, nếu anh nói ở đây thì vẫn tiếp tục ở lại đây thôi.
Thế là hai người lại ở đó mấy ngày, thoáng chốc đã đến cuối tháng bảy.
Ngày mai chính là sinh nhật mười tám tuổi của hai chị em song sinh Trì Am và Trì Tâm. Trì Am ngồi dưới gốc dừa hóng gió biển, không biết vị thiên sứ kia rốt cuộc sẽ giày vò mình như thế nào.
Đang nghĩ vậy thì đột nhiên nước biển vang lên tiếng rầm, sau đó thấy một người đàn ông để trần nửa người trên toát ra từ mặt nước, mái tóc đen dán trên gương mặt trắng nõn, anh vươn tay vuốt hết tóc ra sau đầu, để lộ cái trán trơn bóng đầy đặn, những giọt nước lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, thân thể đàn ông ngoi lên mặt nước cường tráng cao lớn, cơ bắp mỏng manh bao trùm trên khung xương cân đối cao gầy trông cực kỳ gợi cảm đẹp mắt.
Trì Am cảm thấy mũi mình ngứa ngáy.
Theo bản năng, cô bịt mũi lại, sau đó nhìn thấy người đàn ông trong biển nhìn về phía mình, trong mắt hiện lên ý cười sung sướng, cứ như được lấy lòng vì phản ứng của cô.
Trì Am yên lặng xê dịch ra đằng sau, nam sắc quá mê người, chẳng lẽ trách cô?
Mẹ kiếp! Nếu không phải còn chưa trưởng thành thì cô đã sớm đè anh rồi!
Lucifinil từ trong nước bước ra, nước chảy xuống ào ào, khi anh đi đến trên bờ thì quần áo trên người anh đã khô, quần áo sạch sẽ đi đến trước mặt cô, kéo cô lên hỏi: “Am Am, đói bụng chưa?”
“Chưa đói.” Trì Am nhàm chán bỏ ngón tay: “Chỉ là hơi nhàm chán.”
Dù cho bơi thú vị đến mấy, ở đó một tháng rồi cũng sẽ chán ngấy thôi, huống chi thực tế hòn đảo này cũng không quá lớn, chơi nửa tháng đã chơi hết những nơi nên chơi rồi.
Lucifinil không nói gì, bế cô vào nhà.
Trì Am ngồi trên thảm trải sàn, bắt đầu chơi game như mọi khi.
Thực ra cô cũng chẳng thích chơi game là mấy, có điều khoa học kỹ thuật ở thế giới này rất phát triển, có rất nhiều trò chơi mới mẻ thú vị, ở hiện thực chưa từng chơi bao giờ, thỉnh thoảng chơi một chút cũng được.
Trì Am đang hào hứng đánh quái thì đột nhiên, Lucifinil đưa một chiếc di động cho cô.
Trì Am nhất thời sơ sẩy, bị con boss không biết toát ra từ chỗ nào chém trúng, trực tiếp ngủm củ tỏi.
Cô đặt tay cầm chơi game sang một bên, nhìn về phía người đàn ông ngồi trước mắt, cười hỏi: “Sao đột nhiên lại đưa di động cho em?”
Sau khi lên hòn đảo này, toàn bộ công cụ liên lạc trên người cô đều đã bị anh tịch thu, trên đảo cũng không kết nối internet, cho nên Trì Am không hề liên lạc với thế giới bên ngoài, có ảo giác như bị anh giam cầm.
“Đển sinh nhật của em, ngày mai chúng ta trở về nhà họ Trì.”
Lucifinil ngồi bên cạnh cô, bế cô ngồi lên đùi mình theo thói quen, hôn lên gò má và thùy tại của cô. Ở vị trí mà cô không nhìn thấy, đôi mắt màu tím thẫm chứa đầy dục vọng.
Trì Am gọi một cuộc điện thoại cho bà Khâu, từ chỗ bà Khâu biết ngày mai nhà họ Trì sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hai chị me họ, hy vọng hai chị em đều trở về.
Trì Am liếc nhìn Lucifinil, hôn lên mặt anh một cái rồi hỏi bà Khâu: “Ngày mai tôi sẽ về nhà. Tâm Tâm đã về chưa?”
“Cô Tâm ra nước ngoài chơi với bạn, cô ấy nói ngày mai sẽ về nhà.”
Sau khi trò chuyện với bà Khâu một lát, Trì Am lập tức cúp điện thoại, sau đó nghiêng người nhìn Lucifinil, hỏi anh: “Có phải bây giờ em gái em đang ở bên cạnh Satan không?”
Lucifinil gật đầu.
“Em ấy còn ổn không?”
Lucifinil ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất ổn, rất biết càn quấy, em đừng bắt chước cô ta.” Nói rồi, anh hôn lên môi cô, rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, không chạy lung tung khắp nơi khiến anh nổi giận.
Mặc dù anh không cố tình đi thăm dò Satan đang làm gì, nhưng Satan là vị Ma vương đầu tiên được triệu hoán đến trần gian, luôn có thiên sứ âm thầm giám sát hành động của anh ta, báo cáo hành tung của anh ta cho anh, cho nên cái gì Lucifinil nên biết thì đều biết hết.