Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 128




Trì Am coi hòn đảo này thành một nơi du lịch, chơi vui vẻ thế nào thì cứ chơi thế ấy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Ban ngày cùng Lucifinil nhảy nhót khắp đảo, hoặc là trực tiếp xuống biển chơi, buổi tối hai người ôm nhau ngắm nhìn bầu trời sao rực rỡ, nghe tiếng sóng biển chìm vào giấc ngủ.

Từ tận đáy lòng, Trì Am coi nơi này như một lần nghỉ phép hiếm hoi, cũng là lần nghỉ phép hiếm khi không bị người khác quấy rầy của cô và người đàn ông này sau khi đã trải qua mấy thế giới. Cô vô cùng quý trọng cơ hội này, vứt hết mọi phiền não trong hiện thực và nhiệm vụ gì gì đó ra sau đầu.

Trừ ngày đầu tiên Trì Am ăn đồ ăn do đầu bếp nấu nướng, kể từ ngày hôm sau, họ tự xuống bếp nấu cơm.

Rõ ràng Lucifinil không muốn cho người ngoài đến nơi này, thế nên không có đầu bếp nấu cơm cho Trì Am, cũng không thể không ăn uống gì, đành phải tự làm.

Tay nghề nấu nướng của Trì Am chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng tay nghề của Lucifinil lại không tồi.

Điều này khiến Trì Am hết sức kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này không giống như người biết nấu cơm chút nào. Trải qua mấy thế giới cũng chưa thấy anh tự tay nấu ăn, làm hại Trì Am cho rằng tay nghề nấu nướng của anh chỉ có lúc ở hiện thực thì mới chủ động học tập do bản thân quá xoi mói. Thế giới này anh là thiên sứ, không cần ăn đồ ăn của con người, chắc hẳn sẽ không có kỹ năng này mới đúng.

“Dù gì anh cũng sống ở trần gian hai mươi năm, lại không phải là sát thủ nhà bếp, nấu bữa cơm vẫn được.” Lucifinil nói, sau đó hỏi thẳng cô: “Buổi tối em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Trì Am bày ra tư thế không kén chọn.

Người đàn ông nhìn thoáng qua tủ lạnh rồi nói với cô: “Vậy chúng ta xuống biển bắt một ít hải sản.”

Nghe vậy, Trì Am đột nhiên nhảy ra ngoài, cách cánh cửa nói với anh: “Anh tự xuống biển là được, em sẽ không đi cùng anh đâu, em ở trên bờ chờ anh.”

Lucifinil sao có thể để cô chạy thoát, dùng tốc độ phi nhân loại đi đến sau lưng cô, vươn tay ôm chầm lấy cô, đôi cánh sau lưng dang rộng, dễ dàng ôm cô bay về phía mặt biển, bay đến giữa không trung thì lập tức ôm cô nhảy vào trong biển.

Quả thực hoành tráng cứ hệt như tự tử vì tình.

Vào trong biển, Trì Am ngừng thở theo bản năng, sợ bị sặc nước.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống đôi môi của cô, cạy hàm răng của cô ra rồi độ hơi thở cho cô, sau đó bàn tay che trên mắt cô buông ra, ra hiệu cho cô có thể mở mắt.

Trì Am mở mắt ra, lập tức nhìn thấy nước biển xanh biếc ngay trước mắt, ánh nắng chiếu xuống từ đỉnh đầu, nước biến hiện ra màu xanh thẳm trong veo, chung quanh là từng bầy cá biển sặc sỡ nhiều màu bơi ngang qua, là màu sắc tươi đẹp nhất của thiên nhiên.

Cứ như cách một tấm màng trong suốt ngăn cách họ với nước biển, khiến cô có thể hô hấp thoải mái trong biển, thưởng thức cảnh đẹp dưới đáy biển.

Lần đầu tiên được Lucifinil mang xuống biển, Trì Am kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Không cần thiết bị lặn xuống nước mà có thể hoạt động tự do dưới đáy biển, ngắm nhìn thế giới dưới đáy biển tươi đẹp thần kỳ, đối với con người mà nói là sự cám dỗ vô cùng lớn.

Trì Am đương nhiên cũng cảm động vì vẻ đẹp thần kỳ của đáy biển, nhưng loại cảm động này luôn kết thúc mỗi khi người đàn ông kia đè cô ở dưới đáy biển mà ấy ấy, cảm động gì đó cuối cùng đều cho chó ăn hết.

Hơn nữa càng lặn sâu xuống đáy biển thì ánh sáng chung quanh càng ít, áp suất dưới nước cũng càng lớn. Mặc dù ở trong lãnh vực của Lucifinil, Trì Am không cảm nhận được áp suất của nước, nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực và nỗi sợ hãi vô hình đó, khiến cô không nhịn được mà bám chặt lấy Lucifinil.

Sự chủ động của cô đương nhiên sẽ khiến anh không chịu nổi, kết quả có thể tưởng tượng được.

Sau nhiều lần như vậy, Trì Am cũng biết đức hạnh của anh là gì, cho nên không muốn cùng anh xuống biển nữa.

Song cô không muốn, Lucifinil lại không chịu từ bỏ cơ hội được thân mật với cô, cuối cùng kháng nghị không có hiệu quả, cô lại bị anh mang xuống nước.

Đển chiều tối, thừa dịp mặt trời chiều tà rơi xuống đường chân trời, nhóm một đống lửa bên bờ cát, Lucifinil làm một bữa tiệc hải sản cho Trì Am.

Sóng biển dập dờn, tàn dương đỏ như máu, Trì Am uống rượu vang ngon nhất, ăn hải sản mỹ vị, ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông dưới ánh lửa, chỉ cảm thấy thời gian yên bình.

“Lucifinil, anh nói xem, kỳ nghỉ hè hiếm hoi thế này, Satan với em gái Trì Tâm của em sẽ đi chơi đâu?”

Lucifinil rót một ly nước trái cây cho cô, bưng rượu vang ra chỗ khác, nói: “Không biết.”

Trì Am cảm thấy chắc hẳn anh biết, chẳng qua anh lười bận tâm tới những người không liên quan, cũng không muốn cho người ngoài đến đây quấy rầy họ.

Cô suy nghĩ ý đồ của Satan đối với cô em gái hờ, cùng với tình cảm khác thường của em gái hờ của mình dành cho Satan, lại nhìn anh một cái rồi ra vẻ lơ đãng nói: “Em đã trả lông vũ lại cho Satan rồi, chắc hẳn họ sẽ không còn hiểu lầm em thích Satan nữa đâu, anh nói đúng không?”

Câu trả lời của Lucifinil là cúi đầu hôn lên môi cô một cái, vẻ mặt cực kỳ sung sướng.

Trì Am âm thầm hài lòng, quả nhiên người đàn ông này bận tâm chuyện đó, bây giờ hiểu lầm đã được giải thích, chắc hẳn anh ấy sẽ không lôi chuyện này ra nói mãi nữa đâu nhỉ?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Trì Am vẫn rất quan tâm kỳ nghỉ hè này Trì Tâm và Satan sẽ có kế hoạch gì.

Mặc dù Satan tạm thời không có ý định lấy linh hồn của Trì Tâm, nhưng có một số chuyện không thể không đề phòng. Trì Am có linh cảm trần gian không yên bình, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Ban đêm, bão táp nổi lên.

Tiếng sấm ầm ầm, sấm chớp xé rách màn đêm u tối, mưa ào ào trút lên mặt biển, sóng biển dập dờn mãnh liệt, không còn sự yên bình dịu êm như ban ngày.

Hòn đảo lẳng lặng nổi trên vùng biển mịt mờ, trông vừa cô độc vừa bắt mắt.

Khi Trì Am bị bừng tỉnh và tiếng sấm thì nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào ở bên ngoài. Mưa to như trút nước đánh lên cửa sổ, gió mạnh thổi nghiêng những cây dừa ở bên ngoài khiến cô hơi khó ngủ, trong lòng tự dưng nảy sinh cảm giác bất an.

Uy lực của thiên nhiên chưa bao giờ là thứ mà con người có thể thao túng.

“Lucifinil?” Trì Am nhỏ giọng gọi một tiếng.

Trong căn phòng rộng lớn, trừ tiếng hít thở của cô, không có thanh âm của thiên sứ kia.