Cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm lông vũ đen trong hộp thủy tinh, phát hiện nó đen bóng, trông rất sống động, hoàn toàn không nhìn thấy một chút vết máu đỏ sậm nào, màu đen thuần khiết như màu sắc của địa ngục, tỏa ra một loại tà khí ma mị.
“Tại sao lại như vậy?” Trì Tâm hốt hoảng hỏi.
“Máu dính vào, chị đã tinh lọc sạch sẽ rồi.” Trì Tâm trả lời.
Trì Tâm chớp mắt, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn cô: “Sao chị lại làm được?”
Trì Am ngáp một cái, dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Cái này em không cần biết, chỉ cần em trả lại thứ này cho Satan là được! Em chuyển lời cho anh ta giúp chị, bất kể anh ta muốn làm gì thì cũng không được giao dịch bằng linh hồn của em, phải là do em tự nguyện!”
“Cái gì?” Trì Tâm hỏi theo bản năng.
Một lúc lâu sau không nghe thấy câu trả lời của cô, Trì Tâm quay đầu lại thì thấy người chị luôn chú trọng hình tượng của mình lúc này đã cuộn mình ngủ trong xe, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đẹp như một bức tranh, không đáng ghét như lúc tỉnh táo.
Nhớ lại lời nói của cô, cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong mắt Trì Tâm rồi biến mất.
Đột nhiên, xe dừng lại.
Trì Tâm đang khó hiểu xảy ra chuyện gì thì thấy một bên cửa xe mở ra, sau đó là chàng trai mà mình từng yêu thầm hai năm khom người tiến vào, bể người đang ngủ ra khỏi xe bằng động tác mềm nhẹ, đi về phía một chiếc xe hơi màu đen khác đỗ ở ven đường.
Từ đầu tới cuối, anh đều chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một lần, lạnh lùng vô tình giống hệt lúc anh biển thành thiên sứ, mà toàn bộ tình cảm của anh có lẽ đều dành cho một nhân loại khác.
Nhìn theo xe của nhà họ Tự rời đi, Trì Tâm nói với tài xế: “Về nhà thôi.”
Xe chậm rãi nổ máy, chạy về phía nhà họ Trì.
Trì Tâm vuốt ve lông vũ đen đặt trong hộp thủy tinh, nhìn về phía trước, đôi mắt tối tăm âm u, không biết đang nghĩ gì.
Trì Am phát hiện mình chỉ ngủ một giấc mà đã trực tiếp ra nước ngoài, đến một hòn đảo nhỏ vô danh.
Cô mặc váy ngủ, để chân trần đứng trên ban công biệt thự được xây trên hải đảo. Ánh nắng vàng ươm từ đỉnh đầu chiếu xuống, gió biển phất phơ, nơi xa có chim biển bay qua, phát ra tiếng hót trong trẻo.
Xa xa là biển xanh mây trắng, chân trời nối tiếp giữa mặt biển và bầu trời, đại dương mênh mông nhìn không thấy điểm cuối.
Trì Am đi xuống cầu thang, bước chân trần lên bờ cát vàng mềm mại, phát hiện mọi thứ đều chân thật.
Cô chỉ ngủ một giấc thôi mà đã chạy tới chỗ này, tại vì cô ngủ quá say sưa à?
Đang nghĩ vậy thì chợt cảm thấy lực lượng dao động sau lưng, còn chưa quay đầu lại thì một đôi tay từ đằng sau đã ôm chặt eo cô, lưng tựa lên lồng ngực quen thuộc.
“Am Am, em có thích nơi này không?”
Người đàn ông sau lưng nói, đồng thời hôn lên thùy tại của cô, sau đó khi cô nghiêng đầu thì thuận thể hôn lên gò má cô.
Trì Am xoay người nhìn anh, thấy Lucifinil vẫn trong hình dáng con người, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Lucifinil lại hôn cô một cái rồi mới đáp: “Nơi này là một hòn đảo trong Thái Bình Dương, gần đây em quá mệt mỏi, lúc anh đưa em tới đây mà em cũng không tỉnh dậy.”
Trì Am ừm một tiếng, biết chắc hẳn là di chứng mà cô đã tiêu hao sức mạnh để tinh lọc lông vũ đen, cho nên không nói thêm gì.
Diện tích của hải đảo này không lớn, nhưng rất đẹp đẽ. Nó chỉ có một tòa biệt thự, trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm, xinh đẹp tựa như thế giới trong câu chuyện cổ tích.
Trì Am quan sát tỉ mỉ, ngoại trừ một căn nhà ra, nơi này không có phương tiện giao thông nào khác, nếu cô muốn rời đi thì sẽ cực kỳ phiền phức.
Còn Lucifinil muốn rời đi - thân là thiên sứ có cánh, đó chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.
Lucifinil dẫn cô trở về biệt thự, kêu cô ăn chút gì đó, lát nữa lại dẫn cô đi chơi.
Trì Am ăn đồ ăn do anh đút cho mình, nói với anh: “Em phải gọi điện thoại cho quản gia với bà Khâu để họ khỏi lo lắng.”
“Không cần, em gái của em sẽ nói với họ.” Lucifinil nói.
Trì Am nhìn anh một cái, liên hệ với những gì mình đã chứng kiến, cùng với thái độ của người đàn ông này, cô không thể không nghi ngờ có phải anh đã giam cầm cố trên một hòn đảo không ai hay biết, chỉ có anh mới tới được hay không.
Nếu là như vậy... ngẫm lại cũng rất kích thích.
Trì Am cười tủm tỉm nhìn anh, ăn xong một miếng cá tuyết chiên giòn, cô lại gần hôn anh một cái, nói với anh: “Anh có gì muốn nói với em không?”
Lucifinil trong hình dáng con người trông càng lạnh nhạt ngạo mạn, im lặng đứng đó tỏa ra khí chất cao lãnh khó có thể với tới, đôi mắt màu tím thản nhiên lướt qua, dù biết rõ không phải anh đang nhìn mình, những vẫn khiến con người ta nảy sinh cảm giác tự ti và ghét bỏ bản thân khó có thể miêu tả thành lời.
Tình cảm của thiên sứ rất nhạt nhẽo, rất hiếm khi có thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt họ.
Lucifinil nói: “Am An, chúng ta vượt qua sinh nhật mười tám tuổi của em ở nơi này đi.”
Trì Am: “...”
Thì ra anh ấy vẫn còn nhớ chuyện này! Đối diện với đôi mắt im ắng của anh, sống lưng Trì Am hơi lạnh lẽo, cười ha ha một tiếng, nói: “Không cần đâu, bà Khâu đã nói là chờ hai chị em em tròn mười tám tuổi thì sẽ tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho bọn em, mời bạn bè quen biết với bạn cùng trường lên du thuyền chơi đùa.”
Lucifinil mỉm cười, thoáng chốc khôi phục hình dáng thiên sứ tóc vàng áo trắng.
Anh trực tiếp ôm cô vào lòng, cho cô ngồi lên đùi mình, ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, dịu dàng nói: “Không được đầu, ngày sinh nhật của em chỉ có thể ở bên cạnh anh, anh muốn kết hợp với em trong lãnh vực của anh, chiếm lấy em, mãi tới khi em bật khóc dưới thân anh...”
Trì Am: “...”
Bà tổ cha nó! Anh ấy lại hắc hóa rồi!