Trì Tâm im lặng một lát rồi cười lạnh: “Chị cho rằng làm vậy thì tôi sẽ bị chị đe dọa hả?”
Trì Am nhướng mày, lấy một chồng bài thi từ trong ba lô, đặt trước mặt cô ta, lơ đễnh nói: “Chẳng phải bây giờ em đã ngoan ngoãn đến thư phòng rồi hay sao?” Cô mới chỉ đe dọa bằng mồm thôi, chẳng phải bây giờ cô ta đã ngoan ngoãn đến đây rồi à?
Trì Tâm suýt nữa hộc máu, sau đó nghĩ tới chuyện khác, ấp úng nói: “Đó là vì... là vì...”
“Chị không cần biết lý do là gì, chị cũng không muốn truy cứu, dù sao chỉ cần em ngoan ngoãn học bài là được!” Trì Am ngắt lời cô ta, ra hiệu cho cô ta làm bài.
Thể là rõ ràng Trì Tâm ở nhà tĩnh dưỡng, chẳng
hiểu sao lại biến thành mỗi ngày có bài luyện tập và đề thi làm mãi không hết, làm đến mức cô ta sắp nổi điên. Càng sụp đổ hơn là buổi tối Trì Am về nhà còn sẽ tranh thủ thời gian đến kiểm tra, phụ đạo cho cô ta. Nếu cô ta không chăm chú nghe giảng, hoặc cố tình làm sai thì cô sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị, kế tiếp là Satan lại bị đánh.
Người phụ nữ này quả thực điên rồi!
Trì Tâm thầm nghĩ, nhưng bất kể cô có điện hay không thì chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy vết thương trên người Satan, cô ta chỉ có thể kìm nén cơn tức, ngoan ngoãn hoàn thành bài tập mà Trì Am giao cho.
Đối với tình huống này, Trì Am và Lucifinil đều vô cùng hài lòng.
Song điều khiến Trì Am cực kỳ bất mãn là những người này lại cho rằng cô vì yêu sinh hận đối với Satan, nên mới kêu Lucifinil đi đánh anh ta.
Càng khiến cô buồn bực là người đàn ông nào đó cũng nghĩ như vậy, nếu không phải cô không khăng nói mình còn chưa trưởng thành thì e rằng đã bị anh trực tiếp nhốt vào phòng tối, bị anh làm cho không thể xuống giường.
“Tôi khuyên chị vẫn nên bỏ cuộc đi.” Trì Tâm đồng tình nói: “Satan là do tôi triệu hoán, tôi biết anh ấy là loại ác ma gì, anh ấy không có khả năng yêu con người đâu.”
Trì Am cười ha ha vào mặt cô ta, quả nhiên cấu tạo não thật khác biệt.
“Mặc dù anh rất bất mãn vì em lấy được lông vũ đen của hắn ta, nhưng em kêu anh đi đánh hắn ta, anh vẫn rất vui.” Lucifinil sung sướng nói.
Trì Am nhìn anh, quyết định nên nhanh chóng giải quyết vụ lông vũ đen thì tốt hơn, không thì chuyện này cứ nghẹn trong lòng người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, không biết khi nào sẽ hắc hóa giam cô vào phòng tối.
Trung tuần tháng sáu*, hội học sinh lớp 12 của Học viện Thánh Tâm nghênh đón kỳ thi tốt nghiệp của họ.
(* Ở các nước Trung Quốc hay Nhật Bản thường chia một tháng thành ba tuần, bao gồm thượng tuần, trung tuần và hạ tuần, mỗi tuần tương ứng với 10 ngày trong tháng. Ở đây trung tuần là từ ngày 11 đến ngày 20 của tháng.)
Ba ngày thi cử liên tiếp trôi qua là đến kỳ nghỉ hè dài hơn hai tháng, toàn bộ học sinh đều sướng điên người, có thể tùy ý nghe thấy đề tài thảo luận của các học sinh là nghỉ hè đi chơi ở đâu trong phòng học.
“Trì Am, nghỉ hè năm nay cậu có muốn đi chơi ở nước E không?” Viên Viên vui vẻ hỏi.
“Hay là đến nước S trượt tuyết đi.” Một học sinh khác phấn khởi nói, đề nghị này được rất nhiều học sinh tán thành, mùa hè đi trượt tuyết cũng là một loại lãng mạn.
Một đám học sinh chen chúc bên cạnh Trì Am líu ríu thảo luận nghỉ hè đi chơi ở đâu, cuối cùng đều nhìn Trì Am, để cho cô quyết định.
Trì Am hằng giọng một tiếng, nói: “Nghỉ hè tớ đã có kế hoạch rồi, không thể đi cùng các cậu.”
“Hả?” Tất cả mọi người nhìn cô.
Đột nhiên có một người ngộ ra, chế nhạo: “Tớ biết rồi, Trì Am muốn đi du lịch với đàn anh Tư chứ gì?”
Trì Am âm thầm vỗ tay vì câu trả lời của cô gái này, mà các học sinh khác nghe vậy cũng đều bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, vì thế kế tiếp họ thảo luận đi chơi ở đâu không gọi Trì Am gia nhập.
Sau khi thi xong, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, thừa dịp các học sinh khác ở đó thảo luận, Trì Am lấy một chiếc hộp thủy tinh từ trong ba lô, quan sát cọng lông vũ đen bên trong, phát hiện vết máu trên lông vũ đã sắp tinh lọc hết, mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn tinh lọc nó sạch sẽ, khi đó cô có thể trả lại cho Satan, hiểu lầm cũng sẽ được làm sáng tỏ.
Khi đó cô mới đến nơi này, không biết tình hình như thế nào, để giữ lại ký ức nên mới dùng hạ sách này, nào ngờ lại rước lấy nhiều phiền toái như thế. Bây giờ nhớ lại tình hình lúc đó, trong lúc nhất thời Trì Am cũng không biết nên mắng mình quá bất cẩn hay là mắng thiên sứ với ác ma của thế giới này quá biến thái.
Cầm lông vũ của đối phương tức là muốn có được tình yêu đến chết cũng không xa rời, thế này thì chơi khăm quá.
Mấy ngày sau, sau khi tham gia lễ tốt nghiệp xong, hai chị em chào tạm biệt bạn bè rồi ngồi lên xe về nhà.
Trì Tâm không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Nghỉ hè chị có kế hoạch gì?”
Trì Am mỉm cười với cô ta: “Đương nhiên là đi du lịch với Lucifinil.”
Trì Tâm: “...”
Trì Tâm hụt hơi và đáp án của cô, không nhịn được nghi ngờ nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc chị có thật sự thích thiên sứ hay không?” Nếu chị ta thích thiên sứ thì còn giữ lông vũ của ác ma không chịu trả lại là có ý gì?
“Đương nhiên, nếu chị không thích anh ấy thì sao lại hẹn hò với anh ấy?” Trì Am mặt dày mày dạn nói.
Nghe thấy câu trả lời thản nhiên tới mức không có một chút xấu hổ của cô, Trì Tâm chỉ vào cô lắp bắp nói: “Chị... chị thật là...”
“Đương nhiên là thật, chị đã nói rất nhiều lần rồi, chẳng qua mấy người không nghe thôi.” Trì Am bất đắc dĩ nói, lấy một chiếc hộp thủy tinh trong ba lô đưa cho cô ta: “Phiền em trả lại thứ này cho Satan, vật quy nguyên chủ, cho nên em đừng luôn cho rằng chị thích Satan nữa! Chị thật sự không thích anh ta!”
Trì Tâm hơi sững sờ.