Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 119




Đốm sáng tụ tập ở một chỗ, sáng sủa rực rỡ, càng xán lạn dịu dàng hơn ánh nắng, đâm vào mắt không mở mắt ra được, mãi tới khi đôi mắt thích nghi với ánh sáng, cuối cùng Trì Am cũng nhìn thấy ba đôi cánh ánh sáng do những đốm sáng gom lại biến thành.

Trì Am hơi sững sờ, mãi tới khi đôi cánh trắng nõn sáng ngời kia dang rộng, rũ lên người mình, Trì Am không nhịn được vươn tay chạm vào, xúc cảm mềm mại khiến cô không nhịn được suýt nữa dụi mặt lên.

Nghe nói cánh của thiên sứ không có thực thể, không thể chạm vào, chỉ nhìn thấy chứ không thể sờ, nhưng bây giờ rõ ràng cô lại vuốt ve được.

“Nơi này là lãnh vực của anh, trong lãnh vực của anh, mọi thứ đều sẽ không thể che giấu. Anh ban cho em sức mạnh, em có thể chạm vào nó.” Giọng Lucifinil vang lên, ôm lấy cô từ sau lưng.

Trì Am ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn anh thì phát hiện bây giờ anh đã khôi phục thành hình dáng thiên sử quang dực hoàn chỉnh, trông càng thánh khiết cao quý hơn lúc mới gặp mặt chỉ có một đôi cánh.

Cảm thấy thật không phù hợp với chuyện mà anh đang làm.

Nhìn vẻ mặt vẫn lạnh nhạt dù đã kéo mình vào bóng tối của anh, Trì Am rất muốn mắng người. Thiên sứ cái gì, quả nhiên lạnh lùng vô tình, cấm dục nghiêm khắc giống hệt miêu tả trong một vài cuốn sách ở thế giới này.

Mà thiên sứ này bất kể ngoại hình thánh khiết cao quý đến mấy thì bản chất bên trong vẫn là đen thui.

Trì Am đẩy anh ra, biết mà còn hỏi: “Tại sao anh lại đưa em đến chỗ này?”

Anh đè cô dưới thân, mái tóc dài màu vàng óng xõa xuống trên ngực cô, quấn quýt với mái tóc đen của cô. Thân thể của anh săn chắc nóng rực, Trì Am có thể cảm nhận được sự thay đổi trên thân thể của anh, cùng với chỗ cứng rắn nóng bỏng trên bụng, cực kỳ không phù hợp với ngoại hình thiên sứ của anh.

Đối với thiên sứ mà nói, dục vọng là sự sa đọa và xấu xí, nhưng thiên sứ này lại không nghĩ vậy.

Đôi môi màu hồng nhạt của anh khẽ cong lên, anh nói: “Chiếm lấy em!”

Da mặt Trì Am cứng đờ, muốn nói mình còn chưa trưởng thành, nhưng đã bị anh ngăn chặn mọi lời nói.

Trì Am cảm thấy cô nên đi tìm cô em gái hờ để hỏi cho ra nhẽ, tại sao cả thế giới đều cho rằng cô yêu Satan, mà bản thân cô lại không biết.

Đương nhiên trước khi chứng minh mình không thích Satan, cô vẫn nên thu phục thiên sứ chuẩn bị nhốt mình vào phòng tối trước đã.

Hôm sau, khi Trì Am rời giường, tinh thần của cô hơi uể oải.

Cô chỉnh lý lại bản thân như mọi khi, sau đó mở cửa phòng xuống lầu.

Lúc đi xuống lầu một, Trì Am nhìn thấy em gái hờ hiếm khi dậy sớm trong phòng ăn.

Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ ở nhà tĩnh dưỡng, không cần đến trường vào sáng sớm, Trì Tâm liền bồi dưỡng thành thói quen ngủ nướng. Bà Khâu và quản gia thương tiếc thân thể cô ta không khỏe nên cũng không ép cô ta dậy sớm, mặc cho cô ta ngủ đến khi tỉnh dậy. Cho nên lúc ăn sáng, Trì Am bình thường rất ít khi nhìn thấy cô.

Trì Am nói chào buổi sáng với quản gia, bà Khâu, sau đó hỏi Trì Tâm: “Tâm Tâm, hiếm khi em dậy sớm như vậy, còn đến trường không?”

Trì Tâm quấy trà sữa hạnh nhân trước mặt, lười biếng nói: “Không đi, tôi ở nhà nghỉ ngơi.” Nói rồi, cô ấy quan sát gương mặt Trì Am một lát, nhịn xuống không lên tiếng.

Sau khi hôm qua phát hiện đàn anh mà mình thích thì ra là thiên sứ, hơn nữa còn là người do mình ảo tưởng, Trì Tâm rất dứt khoát từ bỏ mối tình đầu còn chưa bắt đầu đã kết thúc này. Lại thêm phát hiện chị gái mà mình vẫn chán ghét thích Satan, cũng muốn mà không có được, mặc dù Trì Tâm dụng tâm chạy tới an ủi cô, nhưng thực ra cũng chẳng có thành ý gì, càng vì chuyện tối hôm qua phát hiện khiến cô ta không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác.

Trì Am cũng không quan tâm tới cô ta, kìm nén muốn ngáp, bắt đầu ăn bữa sáng.

“Tối qua cô Am không ngủ ngon à?” Bà Khâu cùng ngồi ăn sáng chung với hai chị em, đồng thời quan tâm hỏi.

Nghe vậy, Trì Tâm lại nhìn Trì Am, ánh mắt rất có ẩn ý.

Bởi vì ngủ không đủ giấc nên Trì Am tinh thần uể oải, cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Hơi hơi, chắc tại thời tiết trở nên nóng hơn.”

Nghe vậy, bà Khấu không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Trì Am chuẩn bị đi học, liền thấy Trì Tâm di chuyển xe lăn đi theo mình, rõ ràng là có lời muốn nói.

Trì Am chu đáo đứng ở cửa, kêu người khác cách xa một chút, nhìn em gái hờ hỏi: “Tâm Tâm có chuyện gì à?”

Trì Tâm quan sát cô từ trên xuống dưới, cười thấy một tiếng, nói: “Có phải tối qua chị...” Cô ta ho khan một tiếng, nói: “Nếu không thể chống cự được thì hưởng thụ thôi, cũng hết hy vọng với Satan đi, Satan sẽ không thích chị, Lucifinil cũng sẽ không từ bỏ. Tôi nghe nói mấy thiên sứ với ác ma đó nếu khiến họ tức giận thì sẽ rất đáng sợ.”

Khóe miệng Trì Am hơi run rẩy, nghe hiểu được ẩn ý của em gái này, vẻ mặt bó tay hỏi: “Sao em biết?” Trong lòng cô bắt đầu nguyền rủa, còn có chút riêng tư nào không vậy?

Trì Tâm không giấu diếm: “Satan nói với tôi. Tối qua khi chị đột nhiên biến mất trong phòng, Satan lập tức phát hiện.” Trì Tâm vừa nói vừa vén tóc xõa hai bên má ra sau tai, nhìn bầu trời tươi đẹp đầu mùa hạ, lạnh lùng nói: “Chúng ta chỉ là phàm nhân, không có cách nào từ chối đám thiên sứ và ác ma đó, lực lượng của họ quá cường đại.”

Trì Am cảm thấy vẻ mặt của cô ta lúc này hơi kỳ lạ, nhưng vẫn ừ một tiếng.