Nghe thấy cô lẩm bẩm theo bản năng, nam sinh đang kéo cánh tay cô khé nhướng mày, sau đó kéo cô rời khỏi đám đông.
Trì Am kinh ngạc nhìn anh, nhất thời không nhìn kỹ, thế mà lại ngoan ngoãn rời đi theo anh, không có một chút chống cự.
Anh kéo cô đi mãi đến dưới gốc một cây phỉ cao lớn cách đó không xa, lúc này mới cúi đầu nhìn cô.
Nam sinh này rất cao, mặc đồng phục của trường đại học học viện Thánh Tâm, dung mạo tuấn mỹ, làn da trắng nõn, khí chất sạch sẽ, tựa như vương tử học đường, rất dễ dàng thu hút tầm mắt người khác, nam nữ già trẻ đều có thể chinh phục. Đương nhiên, quan trọng nhất là trông anh rất giống Tư Ngang thời trẻ.
Ngay cả đôi mắt của anh cũng có màu tím sẫm, đứng cách xa một chút sẽ không thấy rõ, chỉ khi nào đứng gần thì mới phát hiện màu tím đen đó.
Ánh nắng lọt qua cành lá chiếu trên người anh lốm đốm, khiến anh thoạt nhìn vừa trẻ trung vừa tốt đẹp, giống như một bức tranh thời thanh xuân, khiến người ta không nhịn được quý trọng anh.
Trì Am gần như có một loại ảo giác xuyên không trở về thế giới quen thuộc, trở lại thời Tư Ngang học đại học, cùng anh gặp gỡ.
Dường như phát hiện ánh mắt của cô hơi quái dị, cặp lông mày của nam sinh khẽ nhướng lên, đôi mắt màu tím thẫm lướt qua một chút không vui, một bàn tay khoát lên vai cô, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Am Am, em đang nhìn ai đấy?”
Trì Am a một tiếng, đối diện với vẻ mặt tức giận của anh, cô không khỏi ngây người, phát hiện phản ứng của anh không đúng.
“Ngu ngốc, ngay cả anh mà cũng không nhận ra à?” Anh càng tức giận, cúi đầu cắn một phát lên môi cô.
Trì Am che miệng, kinh ngạc nhìn anh: “Lucifinil?"
Anh thản nhiên ừ một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt dâng lên tín hiệu nguy hiểm, híp mắt hỏi: “Am Am, vừa rồi em xuyên qua anh để nhìn ai?”
Lúc nãy ánh mắt của cô lộ vẻ hoài niệm và kinh ngạc, còn có cảm xúc khác không thể nói nên lời, cứ như đang nhìn ai đó ở xa xôi.
Lúc này Trì Am đang ngày người và thiên sứ này, không trả lời mà hỏi lại: “Lucifinil, sao anh lại biến thành dáng vẻ này? Bây giờ anh là con người hả?” Cô nhìn gương mặt anh, quả thực giống hệt Tự Ngang ở hiện thực, ngũ quan hơi góc cạnh hơn người phương đông một chút, đôi mắt màu tím sẫm khiến người ta nghi ngờ anh có huyết thống nước ngoài.
“Em không thích ngoại hình con người của anh à?” Lucifinil hỏi ngược lại.
Nhận thấy sự nguy hiểm trong lời nói của anh, Trì Am sao có thể khiến anh nổi điên chỉ vì chi tiết nhỏ này, vội vàng nói: “Không phải, rất đẹp mắt, bất kể trông anh như thế nào thì anh cũng là đẹp nhất.”
Lời nói của cô cũng không phải là lấy lòng, mà người này bất kể ở thế giới nào thì thân phận và dung mạo của anh đều được ông trời ưu ái, cứ như thể ông trời cực kỳ yêu mến anh.
Trì Am hơi nghi ngờ thân phận của Tự Ngang. Chắc chắn thực lực của anh rất mạnh thì mới có thể xuyên việt giữa ba ngàn tiểu thế giới này, mỗi một thế giới đều có thân phận vừa cao quý vừa cường đại, hơn nữa đa phần đều sẽ có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với cô, khiến họ liên tục gặp nhau giữa ba ngàn tiểu thế giới.
Chỉ tiếc hiện tại cô không hề hay biết gì, thậm chí không rõ tại sao mình lại trở thành người làm nhiệm vụ, bao lâu thì mới có thể kết thúc vận mệnh không ngừng xuyên không này, mà điểm cuối là ở nơi nào.
Mặc dù trong lòng hơi kinh hãi, nhưng chỉ cần nghĩ tới mỗi thế giới đều có thể gặp Tư Ngang, cô lại nhanh chóng bình tĩnh.
Nếu không có Tự Ngang, có lẽ cô sẽ không thích nghi được với thế giới không biết điểm cuối ở đầu này nhanh đến thế, có lẽ cuối cùng sẽ bị lạc đường trong những thế giới này, quên mất thực ra mình cũng không phải là người của những thế giới ấy, cuối cùng đánh mất tính mạng.
Những lời này tràn đầy mùi nịnh nọt, nhưng nghe rất thoải mái.
Cuối cùng vẻ mặt của Lucifinil cũng khá hơn một chút, vuốt ve sau gáy cô nói: “Anh có thể dùng ngoại hình nhân loại ở bên em, không tốt à?” Làm thiên sứ, anh không thể dùng ngoại hình của thiên sứ xuất hiện trong đám loài người, nếu có thân phận là con người thì sẽ tiện hơn nhiều.
Sau khi hiểu ý của anh, vẻ mặt Trì Am hơi kỳ lạ. Quả nhiên bản tính của người đàn ông này vẫn không hề thay đổi, tính chiếm hữu đáng sợ này bất kể biến thành dáng vẻ nào thì vẫn sẽ không thay đổi.
Chắc chắn anh đang ghét bỏ cô trong khoảng thời gian này không rảnh quan tâm anh.
“Anh vui là được rồi.” Trì Am chỉ có thể nói như vậy.
Có ngoại hình con người, cuối cùng Tư Ngang cũng có thể quang minh chính đại đi cùng cô trong đám người, sau đó vô cùng dứt khoát kéo cô đi tham quan ngày kỷ niệm thành lập trường của Học viện Thánh Tâm.
Trì Am ngoan ngoãn mặc cho anh kéo đi, rất thản nhiên đối mặt với vẻ kinh ngạc của các học sinh và người đi đường.
Hiếm khi thấy người đàn ông này có hứng thú với chuyện này, Trì Am sẽ không từ chối khiến anh cụt hứng. Trong những chuyện nhỏ nhặt, cô vẫn luôn dung túng anh.
Đi ngang qua một gian hàng bán chocolate nhân rượu, Lucifinil mua một hộp chocolate nhân rượu cho Trì Am.