Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 107




Nửa tháng sau, cuối cùng Trì Tâm cũng xuất viện.

Có điều vụ tai nạn giao thông lần này vô cùng nghiêm trọng, thân thể của cô ta bị gãy xương ở nhiều chỗ, mặc dù đã xuất viện, nhưng Trì Tâm vẫn không thể đi đứng mà chỉ có thể ngồi xe lăn, trong cuộc sống ngày thường cần có trợ lý cuộc sống chăm sóc.

Vì thế Trì Tâm vô cùng không vui, nhưng không vui cũng không có cách nào khác, đây là do chính cô ta gây ra.

Hôm Trì Tâm xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta đi đâu không ai biết, hỏi cô ta thì cô ta cũng không chịu nói.

Quản gia và bà Khâu không còn cách nào khác, đành phải không hỏi nữa mà dụng tâm chăm sóc cho cô ta. Còn Trì Am vẫn nhập vai chị gái tốt, mặc dù không biết lý do Trì Tâm xảy ra tại nạn xe cộ, nhưng từ cảnh tượng Tử Thần xuất hiện vào ngày hôm đó mà phỏng đoán thì e rằng còn có uẩn khúc khác trong đó.

“Nếu em muốn, tôi có cách giúp em lập tức khôi phục khỏe mạnh.” Ác ma Satan tóc đen đồ đen dựa vào đầu giường, nở nụ cười cám dỗ đối với CÔ.

Trì Tâm mím môi, do dự chốc lát rồi nói: “Thôi, em vẫn nên chậm rãi dưỡng thường thì tốt hơn.”

Nếu hồi phục quá nhanh thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Mặc dù Trì Tâm triệu hồi ra ác ma, làm giao dịch với ác ma, nhưng cô ta không muốn cho người ta biết sự tồn tại của ác ma, vẫn hy vọng mình sinh sống như một cô gái bình thường - cho dù làm vậy thì có vẻ như đang tự lừa mình dối người.

Cô ta nhẹ nhàng cắn môi, ngón tay túm chặt ra giường, trong mắt có giãy dụa.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa, sau đó Trì Am đẩy cửa đi vào.

Thân ảnh của Satan biến mất trong không khí, chỉ còn dấu vết của lông vũ đen còn sót lại phai nhạt dần.

Thấy cô bưng sữa bò tiến vào, Trì Tâm tức giận hỏi: “Chị đến đây làm gì?”

Trì Am đặt sữa bò lên tủ đầu giường, mỉm cười nhìn cô ta rồi nói: “Tâm Tâm, em thấy thế nào? Trên người có đau chỗ nào không? Ngày mai chị sẽ phải về trường đi học, không thể ở nhà với em, nếu em cảm thấy cô đơn thì kêu bà Khâu lên lầu trò chuyện với em...”

“Được rồi, tôi sẽ không cô đơn đầu, chị đừng có dong dài như thế.” Trì Tâm ngắt lời cô, vẻ mặt tràn ngập sự không kiên nhẫn.

Nụ cười trên mặt Trì Am không thay đổi, cứ như thể không ngại hành vi ác liệt của cô ta, lại dặn dò cô ta mấy tiếng rồi mới thong thả đứng dậy rời đi.

Trì Am vừa rời đi, thân ảnh của Satan lại xuất hiện một lần nữa, kèm theo đó là một luồng ma khí màu đen đến từ địa ngục.

Anh ta ngồi bên giường, vươn tay vén một lọn tóc của Trì Tâm, ánh mắt màu tím ma mị nhìn chằm chằm gương mặt cô, nói: “Trên người chị gái em có khí tức của thiên sứ đấy, em biết không?”

“Cái gì?” Trì Tâm kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó nghĩ tới chuyện nào đó, sắc mặt khẽ thay đổi: “Chẳng lẽ chị ta cũng dùng “Sách Triệu Hoán”?”

Nói tới đây, vẻ mặt cô hơi phức tạp.

Mặc dù cô ta vẫn không ưa gì chị gái song sinh của mình, nhưng thực tế cô ta cũng biết cô là một người xuất sắc đến nỗi khiến người ta sẽ không tự chủ được mà đặt ánh mắt lên người cô, chói mắt đến mức không ai có thể che giấu vẻ đẹp của cô. Trì Tâm có thể không cần sự quan tâm của cô, không cần những lời dong dài của cô, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ làm hại chị gái mình, cũng không mong muốn chị gái mình bị người khác làm tổn thương. Chung quy họ là chị em song sinh, trên một khía cạnh nào đó kỳ thực họ là nửa người của đối phương.

Cô ta biết một khi sử dụng “Sách Triệu Hoán” tiến hành triệu hoán thì sẽ phải trả cái giá đắt.

Khóe miệng Satan tràn ra nụ cười quỷ dị, nói tiếp: “Thiên sứ... là không thể triệu hoán.”

Trì Tâm thoáng kinh ngạc, sau đó nghi hoặc nói: “Vậy chị ta...”

“Thiên sử tự nguyện đi đến bên cạnh cô ấy.” Satan nói, mái tóc dài màu đen rủ xuống hai bên gò má của anh ta, che khuất nửa gương mặt anh ta, trầm giọng cười: “Lucifinil tự nguyện đi đến bên cạnh cô ấy... Rốt cuộc Lucifinil đang nghĩ gì?”

Trì Tâm không hiểu ý của anh ta.

Satan cũng không giải thích thêm, vuốt ve sau gáy của cô ta, ôm cô ta hôn môi.

Trì Tâm kinh hãi, muốn giãy dụa, nhưng sức lực của cô ta sao có thể khỏe bằng ác ma, dễ dàng bị anh ta trấn áp, đè cô lên giường...

Trì Am vừa ra khỏi cửa phòng thì lập tức nhận thấy luồng dao động trong phòng Trì Tâm lại xuất hiện.

Ác ma kia hình như không muốn xuất hiện khi hai chị em họ ở bên nhau, hẳn là vì biết cô cũng có thể nhìn thấy anh ta.

Trì Am nhớ tới từ sau khi cô triệu hoán ra Lucifinil, ác ma lập tức rất hiếm khi xuất hiện. Có điều cô có một linh cảm, cô cảm thấy chắc hẳn Lucifinil và ác ma đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng lại giả vờ như không biết, lặng lẽ tránh mặt đối phương.

Vừa trở về phòng, Trì Am liền bị một đôi tay ôm châm, sau đó rơi vào một vòng tay ôm ấp.

“Em đi lâu quá.” Lucifinil nói, giọng nghe hơi tội nghiệp.

Trì Am không nhịn được buồn cười, phát hiện sau khi người đàn ông này biến thành thiên sứ, tính cách của anh tốt hơn nhiều, cứ như là để thể hiện mặt sáng sủa trong tính cách thiên sứ của anh, cho dù trong lòng bận tâm vô cùng cũng phải bày ra dáng vẻ thiên sứ, âm thầm che giấu những tâm tư âm u kia.

“Chẳng phải bây giờ em đã trở lại rồi hay sao?” Trì Am ôm cổ anh, nhón chân hôn lên khóe môi anh, nói: “Ngày mai em phải về trường đi học, chỉ có buổi tối mới về nhà thôi.”

Lucifinil ừ một tiếng, vẻ mặt thoạt nhìn hơi lạnh nhạt.

Chờ Trì Am tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường ngủ thì nhìn thấy vị thiên sứ kia lười nhác tựa vào đầu giường, dưới ánh đèn trắng xóa, mái tóc vàng của anh rực rỡ xán lạn, ngũ quan tuấn mỹ đến cực hạn, còn có khí tức thuần khiết cấm dục kia, cứ như một bức tranh cuốn tươi đẹp khiến người ta không đành lòng đánh vỡ.

Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, chờ đến khi anh nhìn qua thì ánh mắt lại dụ dỗ đến mức khiến người ta chỉ hận không thể nhào lên đè anh xuống.

Trì Am thích nghi một khoảng thời quan mới quen với việc vị thiên sứ quang dực này thỉnh thoảng sẽ lộ ra khí tức quyến rũ không phù hợp với ngoại hình.

“Lucifinil, chúc ngủ ngon.” Trì Am nói với anh một tiếng, sau đó bình tĩnh hất chăn lên giường ngủ.