Trì Am rõ ràng cảm nhận được lực lượng ôm mình, sau lưng có một người ôm mình với tư thế trói buộc đầy tính chiếm hữu, cứ như thể coi cô thành vật sở hữu của mình.
Cô trợn tròn mắt, không nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện sau lưng, nhưng lại có thể thấy hai cái cánh lông vũ dang rộng ở hai bên, là một đôi cánh trắng tinh khôi không tỳ vết. Màu sắc sạch sẽ thuần khiết đến cực hạn này rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một sinh vật: thiên sứ.
Cô triệu hoán ra một thiên sứ ư?
Thì ra đây đúng là thế giới tồn tại thiên sứ và ác ma.
Chẳng qua nhìn từ bề ngoài của cuốn “Sách Triệu Hoán” này cực kỳ đen đủi, hơn nữa thần chú triệu hồi cũng mang theo khí tức bất tường của ma quỷ, hẳn phải là “Sách Triệu Hoán Ác Ma” chuyện triệu hồi ác ma mới đúng, tại sao cô lại triệu hồi ra một thiên sứ? Mà Trì Tâm cũng triệu hồi lại là ác ma?
Trong lúc nhất thời, một đám “cái đu me” chạy băng băng trong lòng Trì Am, cả người đều đần ra.
“Là em đã triệu hoán ta sao?” Một giọng nói trầm thấp êm tại vang lên, là giọng nói của một người đàn ông.
Trì Am cẳng thẳng đáp một tiếng: “Là tôi, tôi...”
Cô quay sang, khi nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc thì lập tức ngậm miệng lại.
Dung nhan tuấn mỹ đến cực hạn, đôi mắt màu hổ phách, mái tóc dài màu vàng óng, đôi cánh lông vũ trắng tinh, ngay cả khí chất cũng thánh khiết tinh khôi đến mức khiến người ta không tự chủ liên tưởng tới sự tồn tại thuần khiết tốt đẹp như thiên sứ.
Đương nhiên, cũng có thể trở thành một sinh vật vừa bạc tình vừa cấm dục.
Trì Am đột nhiên đẩy anh ra, lùi về sau mấy bước thoát ra khỏi vòng tay anh, lúc này mới nghiêm túc nhìn sinh vật bị mình triệu hoán đến đây.
Đầu tiên, cô chú ý thấy ngũ quan tuấn mỹ nhân thủy của anh, giống y hệt người đàn ông cánh đen tự xưng là ác ma, quả thực cứ như một cặp anh em song sinh, trừ màu tóc và màu mắt khác nhau. Mái tóc của anh là màu vàng óng thuần túy xán lạn như ánh nắng, đôi mắt màu hổ phách, rất phù hợp ảo tưởng của con người đối với thiên sứ.
Anh mặc một bộ trường bào màu trắng không tay, viền áo được thêu chỉ vàng, phần hông đeo thắt lưng màu vàng óng điêu khắc hoa văn tinh xảo, trên cánh tay và cổ tay đều đeo vòng cánh tay và vòng cổ tay màu vàng kim, mỉm cười đứng đó cứ như thể toàn bộ những tính từ tốt đẹp nhất trên thế gian đều có thể áp lên người anh.
Vóc dáng của anh rất cao, từ 1m90 trở lên, đứng đó cho người ta cảm giác áp lực vô cùng.
Da mặt Trì Am hơi cứng đờ. Thiên sứ bị cô triệu hoán đến đây có gương mặt giống y hệt ác ma kia, cứ như thể vốn là một người. Điểm khác biệt duy nhất là thiên sứ đại diện cho ánh sáng, còn ác ma đại diện cho bóng tối.
Đây là đại diện cho chính nghĩa và tà ác, ánh sáng và bóng tối.
Thiên sứ và ác ma.
Tầm mắt Trì Am lại rơi xuống trên tay anh, phát hiện trên ngón áp út bên tay trái của anh đeo chiếc nhẫn giống hệt ác ma, cũng cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn trên tay cô.
Chẳng lẽ thế giới này có hai Tư Ngang?
Tư Ngang phân liệt?
Trong lúc nhất thời, Trì Am hơi do dự.
Trong lòng cô, loại người thần kinh như Tư Ngang thì thiết lập của ác ma sẽ phù hợp với anh hơn.
Trong rất nhiều tác phẩm, sinh vật như thiên sứ đều chính nghĩa đến mức ngu xuẩn, vô tình vô dục đến mức khiến con người khinh bỉ, là quân tốt thí mạng tiêu chuẩn, hoàn toàn không dính líu gì tới tính cách của Tự Ngang. Ngược lại là ác ma luôn làm theo ý mình, dụ dỗ nhân loại sa đọa, lại thường xuyên làm những hành động trái với pháp tắc của ác ma trong lúc lơ đãng, làm chuyện khiến con người cảm động, tất cả đều tăng độ hảo cảm của con người, rất dễ dàng nảy sinh thiện cảm với sinh vật gọi là ác ma này.
Tính cách của Tự Ngang cũng có một mặt là làm theo ý mình, anh nên là ác ma mới đúng.
Nhưng không hiểu sao Trì Am lại rất có hảo cảm với người đàn ông trước mắt này, thậm chí không có cách nào lập tức nảy sinh cảnh giác và đề phòng như khi đối mặt với ác ma.
Bỗng chốc, Trì Am trở nên đờ đẫn.
Thừa dịp cô đang sững sờ, người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, lại lần nữa ôm cô vào lòng. Đôi cánh trắng sau lưng anh đã thu hồi, một bộ trường bào màu trắng, trang sức bằng vàng khiến anh trồng hoa lệ quý phái, khí chất bất phàm.
“Cô bé của ta, em đã triệu hoán ta đến đây, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của em. Em có nguyện vọng gì?” Anh thân mật vuốt ve gương mặt cô, hơi thở phả bên tai cô.
Cơ thể Trì Am khẽ run lên, theo bản năng muốn lùi về sau, bị anh ôm chặt eo không thể nhúc nhích.
Trì Am ngẩng đầu nhìn gương mặt mỉm cười của anh, rõ ràng cười rất ấm áp, nhưng lại cảm nhận được khí chất cợt nhả đập vào mặt, không nhịn được dò hỏi: “Anh là Tư Ngang hay là ác ma?"
Vừa dứt lời, Trì Am liền thấy mũi nhọn thoáng hiện lên trong mắt anh, sắc bén âm u. Mặc dù chỉ qua thoáng chốc là anh lại khôi phục dáng vẻ hoa lệ khí phái như trước, nhưng khí tức như sắp nổi điên đó vẫn khiến cô run lên theo bản năng, càng xác nhận phỏng đoán trong lòng.
Một bàn tay anh đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, giọng nói hơi hờ hững: “Ta là thiên sứ quang dực Lucifer, ác ma dơ bẩn không liên quan gì tới ta cả.”
Trì Am gần như cho rằng anh sẽ bẻ gãy cổ mình - đương nhiên đó chỉ là ảo giác, nhưng loại ảo giác này rất dễ làm tan rã tín niệm xây dựng trong lòng con người, sau đó sụp đổ.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Nhưng cuốn Sách Triệu Hoán này đáng lẽ phải triệu hồi ra ác ma...”
“Sách Triệu Hoán” âm u thế này, theo lý mà nói chỉ có ác ma mới đáp lại lời triệu hồi. Còn sinh vật đứng trên thiên đàng thương hại nhìn xuống chúng sinh như thiên sứ hẳn là sẽ không đáp lại lời triệu hồi tà ác này, nhưng giờ cô lại triệu hồi ra một thiên sứ, cảm giác rất kỳ quặc.
Có cảm giác như đi nhầm trường quay, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hỏi: “Em muốn triệu hồi ra ác ma xấu xí à?”
Trì Am có một loại ảo giác nếu mình đáp ừ thì sẽ bị người đàn ông này nhốt vào phòng tối - có trời mới biết thế giới này cô chỉ mới gặp mặt người đàn ông này một lần, người đàn ông này cũng không có ký ức, họ căn bản chưa thân quen với nhau đến mức này.
Cô trả lời cực kỳ thức thời: “Không phải, chẳng qua cuốn Sách Triệu Hoán này...”
“Nó là môi giới thấp kém!” Trên mặt anh lộ vẻ khinh thường, vừa ngạo mạn vừa thánh khiết.