Trì Am kinh hãi, vội vàng tạm thời bỏ qua công việc trong tay. Tranh thủ lúc nghỉ trưa, cô đến lớp 12-7 tìm Trì Tâm, muốn cùng cô ta ăn bữa trưa, hai chị em trò chuyện.
Ai ngờ cô vừa đến lớp 12-7 thì lại không thấy bóng dáng Trì Tâm, nghe bạn học của cô ta nói là hôm nay sức khỏe cô ta không khỏe nên đã xin phép về nhà.
Sắc mặt Trì Am hơi thay đổi, cảm ơn bạn học đó rồi gọi điện cho bà Khâu.
“Cô Tâm bị bệnh về nhà ư? Không có, tôi không nghe thấy tin tức này, cũng không nhận được thông báo của nhà trường đến đón cô Tâm.” Bà Khâu báo cáo chi tiết.
Chế độ quản lý của Học viện Thánh Tâm rất nghiêm ngặt, nhất là nhằm vào học sinh vị thành niên từ trường mầm non tới trường cấp ba, chuyện họ bị bệnh xin nghỉ bình thường nhà trường sẽ báo cho phụ huynh để phụ huynh đến đón con cái về nhà, làm thế cũng là để đề phòng học sinh nói dối trốn học.
Nếu bà Khâu không nhận được thông báo của nhà trường thì sao Trì Tâm có thể giấu diếm mọi người xin nghỉ rời đi?
Trì Am đang suy tư thì ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy một con quạ đen bay qua trên bầu trời, đột nhiên hiểu được là chuyện như thế nào.
Trì Tâm hoàn toàn không cần tự mình xin phép, bởi vì ác ma có năng lực làm mơ hồ ký ức của người khác, tạo ra một cánh cửa thuận lợi cho cô ta.
Trì Am mím môi, trong lòng hơi bất đắc dĩ.
Bây giờ cô chỉ là người bình thường, cùng lắm là thân thủ cao hơn người thường một chút, nhưng nếu so sánh với những sinh vật phi nhân loại có năng lực kỳ lạ thì không có cách nào.
Sự việc thật sự càng ngày càng khiến người ta nhức đầu.
Cuối cùng Trì Am không còn cách nào khác, đành phải kêu bà Khâu phái người đi tìm Trì Tâm, đừng để cô ta bị ác ma dụ dỗ mà làm ra chuyện hối hận.
Dẹp chuyện Trì Tâm qua một bên, Trì Am tiếp tục bận rộn.
Buổi chiều cô được người khác mời đến câu lạc bộ kịch nói trong trường để điều tra sự kiện thần bí xuất hiện trong câu lạc bộ kịch nói.
Trưởng câu lạc bộ kịch nói Điền Tịnh Sơ tức giận nói với Trì Am: “Hội trưởng, thật là quá quắt! Không biết là đứa nào vẩy tiết gà lên trang phục diễn xuất phải mặc lúc biểu diễn vào ngày thành lập trường, cái nào không bị vẩy tiết gà thì đều bị làm hư hết. Những bộ trang phục này đều chuyên môn làm theo yêu cầu, sửa chữa lại sẽ vô cùng phiền phức, còn tốn rất nhiều thời gian. Chỉ sợ không kịp làm xong trước ngày kỷ niệm thành lập trường...”
Trì Am dẫn theo một nhóm người đi vào phòng nghỉ ngơi đặt trang phục của câu lạc bộ kịch nói.
Bởi vì Học viện Thánh Tâm nhiều tiền hào phóng nên mỗi câu lạc bộ đều có khu vực hoạt động riêng. Phòng nghỉ đặt trang phục của câu lạc bộ kịch nói rất rộng, nhưng lúc này trên mặt đất lại vương vãi đầy quần áo rách rưới, trên sàn nhà còn có máu đặc sệt, mùi máu tanh hôi xộc vào mũi.
Trì Am nhìn thoáng qua chung quanh, đồng thời hỏi: “Camera ghi hình được cái gì không?”
“Không ghi hình được gì hết.” Điền Tịnh Sơ bất đắc dĩ trả lời. Nếu ghi hình được thì sẽ không tìm hội trưởng hội học sinh đến đây.
Trong lòng Trì Am hiểu ra. Từ khi cô tiến vào căn phòng này đã cảm nhận được một sự dao động lực lượng kỳ lạ, mang theo khí tức chẳng lành, phỏng chừng đối tượng gây án không phải là con người, cho nên camera mới không thể ghi hình được cái gì.
Mặc dù biết rõ, nhưng Trì Am lại không thể nói ra, dù sao nói cũng không ai tin.
Để lại mấy thành viên của hội học sinh ở lại đây điều tra tình hình, Trì Am còn chuyện khác phải làm nên chuẩn bị rời đi.
Trì Am vừa rời khỏi phòng nghỉ của câu lạc bộ kịch nói thì chợt nhớ ra Trì Tâm cũng là thành viên của câu lạc bộ kịch nói, bèn hỏi: “Biểu hiện của Tâm Tâm thế nào? Ngày kỷ niệm thành lập trường lần này các cậu chuẩn bị tiết mục gì?”
Điền Tịnh Sơ hiểu ý cô, cười đáp: “Bọn tôi chuẩn bị biểu diễn kịch sân khấu Những Người Phụ Nữ Bé Nhỏ, vốn dĩ tính cho Trì Tâm diễn Amy, nhưng gần đây cậu ấy thường xuyên bị ốm, rất ít đến chỗ này...”
Nói tới đây, Trì Am đã hiểu.
Cô lại trò chuyện mấy câu với Điền Tịnh Sơ rồi mới các từ rời đi.
Rời khỏi câu lạc bộ kịch nói, Trì Am không nhịn được nghi ngờ, chuyện mà câu lạc bộ kịch nói gặp phải có phải liên quan tới Trì Tâm không?
Ngàn lời vạn chữ, lại thêm Trì Tâm vắng mặt, bên cạnh cô ta còn mai phục một tên ác ma luôn xuất hiện ở mọi nơi, khiến Trì Am càng cảm thấy khó giải quyết.
Ngay khi cô đang cân nhắc xem có phải nên tìm một thời cơ ra tay moi móc bí mật của Trì Tâm hay không thì di động chợt reo lên.
Là điện thoại mà bà Khấu gọi tới, nói với cô Trì Tâm bị tai nạn giao thông, bây giờ đã đưa đến bệnh viện...
Khi Trì Am chạy tới bệnh viện thì thấy quản gia và bà Khâu đang nôn nóng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Nhìn thấy Trì Am, bà Khâu lập tức đi tới ôm cô an ủi.
“Cô Am đừng lo lắng, cô Tâm nhất định sẽ không sao đâu!”
Trì Am vùi mặt vào lòng bà ấy, rầu rĩ ừ một tiếng.
Đột nhiên bầu không khí trở nên lạnh lẽo, một loại khí tức cực kỳ không may mắn tràn ngập. Cơ thể Trì Am khẽ run lên, lặng lẽ ngước mặt lên từ trong lòng bà Khâu, khóe mắt nhìn chung quanh, sau đó ánh mắt trợn tròn.
Cô nhìn thấy một... Tử Thần.