Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 9 - Chương 16: Làm sao một mình có thể ra khỏi doanh trại địch




Ngày thứ hai Mặc Khí cứng rắn muốn Bối Nhi nói tỉ mỉ từ đầu đến cuối lý do vì sao nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, Bối Nhi không lay chuyển được hắn đành phải nói ra toàn bộ.

Ngày ấy nàng không hề nghi ngờ binh sĩ kia, cho rằng Mặc Khí thật sự xảy ra chuyện, vốn dĩ nghĩ rằng nàng phát hiện sớm có thể sớm chạy thoát, ai biết đã chậm một bước, nàng bị một tiểu đội hơn một trăm người của Tề Quốc vây quanh.

Mà binh sĩ kia chính là chủ tướng lần này của Tề Quốc, Tề Hiên, hơn nữa là nhân tài khó phân cao thấp với Mặc Khí trên chiến trường.

Hắn đã đưa tai mắt vào trong thành từ lâu, biết được tiểu viện Mặc Khí đã ở trước khi ra chiến trường, khi đó Mặc Khí nói Bối Nhi là đệ đệ hắn. Lại nói tiếp Tề Hiên cũng là một người có mắt nhìn xa trôn rộng, khi Mặc Khí còn chưa trở thành tướng quân, đã cứng rắn cài tai mắt vào làm hạ nhân trong tiểu viện dưới sự xét duyệt cẩn thận của Mặc Khí, ngày ngày thám thính tin tức có quan hệ với Mặc Khí.

Chẳng qua Bối Nhi chưa bao giờ để hạ nhân đến gần, vì vậy khi chiến sự diễn ra ác liệt, Mặc Khí lại trở nên nổi bật vẫn không có một chút tin tức hữu dụng nào. Chẳng qua về sau Tề Hiên biết Mặc Khí rất coi trọng nàng, tuy bên ngoài rất ít thư từ nhưng ngầm chiếu cố cũng không ít, thậm chí có một lần Mặc Khí còn suốt đêm đuổi tới thành nhỏ chỉ để nhìn nàng một cái rồi lập tức rời đi.

Cũng đến lúc này Bối Nhi mới biết được, Mặc Khí không thường viết thư trở về là để người khác cảm thấy hắn không coi trọng nàng, nhờ vậy làm giảm bớt nguy hiểm xảy ra với nàng. Chẳng qua Tề Hiên vẫn có thể từ một chút dấu vết để lại phát hiện Mặc Khí coi trọng nhất vẫn là nàng, vì vậy lúc này mới có kế hoạch bắt nàng, mục đích chính là muốn uy hiếp Mặc Khí.

Khi bị trăm người vây quanh Bối Nhi không hề có một chút hoảng loạn, ngược lại trấn định thong dong tùy ý để Tề Khiên xích tay chân nàng lại, giống như phạm áp tải về doanh trại quân địch.

Nói đến ba chữ ‘xích tay chân’ giọng nói Bối Nhi lạnh nhạt, không cảm nhận được cảm giác bị vũ nhục. Nhưng Mặc Khí lại tức điên, nắm chặt tay, khớp xương kêu rốp rốp.

Cũng may Bối Nhi vẫn được đối xử không tồi, tuy không có tự do nhưng tất cả chi phí ăn mặc vẫn rất tốt. Bối Nhi từ nhỏ đã không thể nhìn thấy, bởi vậy nàng rèn luyện những giác quan khác, gần như chỉ dựa vào tiếng bước chân tuần tra ban đêm và các tướng sĩ nói chuyện, trong lòng nàng đã phác hoạ ra đại khái bố trí của doanh trại địch, bình tĩnh chờ cơ hội chạy trốn.

Cũng không biết nên nói Tề Hiên thông minh hay là tự phụ, hắn lại không hề tiết lộ cho Mặc Khí một chút tiếng gió nào, định đợi đến lúc hai quân giao chiến, lợi dụng Bối Nhi nhiễu loạn tâm trí Mặc Khí, một lần giải phóng sự tức giận vì nhiều lần chiến bại.

Cũng chính như vậy tạo cho Bối Nhi cơ hội chạy trốn tốt nhất, trước đó nàng đã giấu kỹ một bộ nữ trang của doanh kỹ trong doanh trại. Phương pháp thật sự đơn giản, bất quá nàng chỉ nói với Tề Hiên nàng muốn nữ nhân, lúc ấy Tề Hiên còn cười nhạo nàng, tuổi còn nhỏ râu chưa dài đã muốn nữ nhân tới. Doanh kỹ kia dễ ứng phó hơn Tề Hiên nhiều, nàng giả vờ đáng thương khiến tình mẫu tử của nàng ấy tràn lan, lập tức để nàng thuận lợi lấy được một bộ nữ trang.

Lúc sau nàng bị bệnh, bệnh đột nhiên phát ra lại vô cùng kịch liệt, vừa nôn lại ói, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bộ dáng kia nhìn qua giống như không sống được bao lâu. Nếu để nàng thành dạng này đi tiền tuyến, lỡ Mặc Khí nhìn thấy cá chết lưới rách làm sao bây giờ.

Cho nên Tề Hiên đành phải tìm quân y tới chữa bệnh cho nàng nhưng làm thế nào cũng không có tác dụng, nàng giả bộ gần chết, cố gắng hết sức xin Tề Hiên cởi xích tay chân cho nàng. Tề Hiên cũng nghĩ thiếu niên nho nhỏ bị cuộc chiến của huynh trưởng khiến cho mệt mỏi không lâu nữa sẽ bỏ mạng ở hoàng tuyền, nhất thời mềm lòng nên đồng ý.

Tề Hiên ngàn không nên vạn không nên xem thường nàng, phải biết rằng một thân bản lĩnh của Mặc Khí đều do nàng dạy dỗ, chẳng lẽ việc chạy ra khỏi địch doanh lại làm khó nàng? Chỉ tiếc lúc trước nàng bói toán quá nhiều, nguyên khí đại thương, chạy trốn không bao lâu đã bị phát hiện, cũng may một thân nữ trang có thể giúp nàng che giấu một chút, nhưng chuyện nàng có bệnh về mắt không thể che dấu, việc này chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện.

May mắn chính là người tìm được nàng trước là Mặc Khí.