Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 6 - Chương 4




Editor: QR - diendanlequydon

“Ngươi...” Mộ Bối Nhi bị lời nói hạ lưu này dọa sợ tới mức sửng sốt, từ trước tới nay chưa từng có người nào nói những lời như vậy với nàng.

Quân Nhất Ngôn nhìn thấy nàng như vậy lại càng muốn dùng từ ngữ dơ bẩn dâm loạn nàng, làm bẩn nàng. Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp như tiên, nếu bị đọa xuống phàm trần như vậy cũng không tồi đúng không?

“Ta cái gì? Nàng có biết y phục của nàng đều được ta dùng để làm gì không? Ta sẽ ngửi mùi hương phía trên rồi dùng nó bao lấy côn thịt của ta, cọ xát nó, tưởng tượng giống như ta đang chơi nàng rồi bắn tinh đầy lên phía trên, nàng nói xem nhiều tinh dịch như vậy có thể khiến bụng nhỏ của nàng phồng lên hay không?”

Quân Nhất Ngôn nói cực kỳ hạ lưu, Mộ Bối Nhi đáng thương chưa bao giờ nghe qua những lời này, đối với ý tứ trong đó cũng cái biết cái không, Quân Nhất Ngôn nhìn thấy bộ dáng ngây thơ vô tội của nàng, nở nụ cười tà ác, kéo tay nàng qua, đặt hạ thân đang ngo ngoe rục rịch của hắn.

“Cái này chính là chim lớn, dương vật, côn thịt, có thể khiến nàng dục tiên dục tử, ngày ngày mở tiểu huyệt ra cầu ta chơi nàng!”

Côn thịt của nam nhân vô cùng nóng bỏng, Mộ Bối Nhi muốn rút tay về nhưng bất đắc dĩ nam nhân nắm chặt không thả, thậm chí còn cố gắng hoạt động hạ thân, cố gắng cọ xát đồ vật vào bàn tay của nàng, nàng vừa tức vừa vội, bị nam nhân ức hiếp, đôi mắt hồng hồng càng thêm đáng thương đáng yêu.

“Ngươi, tên khốn khiếp...” Mộ Bối Nhi nhìn như kháng cự nhưng thật ra cũng đang khiêu khích nam nhân, giọng nói mềm mại run rẩy khiến thân thể nam nhân tê dại, làm nam nhân càng muốn ngừng mà không được, mạnh mẽ cuốn nàng vào trong lòng ngực, nhiệt độ nóng rực bá đạo trên người nam nhân bao phủ cảm quan của nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng mềm giống như sắp mềm hoá thành một vũng nước xuân.

“Ngoan nào, thích nàng nên mới ức hiếp nàng, để ca ca thương nàng thật tốt được không?” Lời nói tràn đầy tình ái, ngọt ngào dỗ dành, đôi môi gấp gáp không chờ nổi hôn từ vành tai xuống cổ nàng, giọng nói mang theo vài phần vội vàng.

“Ưm, không cần...” Đôi tay đẩy thân thể nam nhân ra, giống như vô tình xẹt qua nụ hoa mẫn cảm và cơ bụng của nam nhân, hai chân quẫy đạp lung tung lại thường xuyên lúc nặng lúc nhẹ cọ qua đồ vật của nam nhân.

“A... Tiểu đông tây không nghe lời! Ca ca phải trừng phạt nàng mới được!” Bị nữ nhân đụng chạm như vậy, dục hỏa càng mãnh liệt, hắn trực tiếp dùng nội lực chấn động khiến y phục của mỹ nhân rách nát lại tà ác cố ý để lại áo trong của nàng.

Lúc này Mộ Bối Nhi không mặc mạt ngực mà hắn thấy đêm đó mà mặc một cái yếm màu đen lỏng lẻo, phía trên thêu mẫu đơn lộng lẫy huy hoàng càng tôn lên làn da trắng như tuyết, trong suốt long lanh của mỹ nhân, hạ thân cũng mặc một cái tập quần lỏng lẻo nửa trong suốt, thậm chí có thể thấy chân tâm trắng nõn của nàng.

“A!” Mộ Bối Nhi hét lên một tiếng, co hai chân của nàng lên, tuy rằng còn có một chút tác dụng che đậy thân thể nhưng ánh mắt coi gian của nam nhân làm nàng cảm giác bản thân căn bản trần truồng, nàng bao bọc chính mình, khóc nức nở nói: “Ngươi cái tên xấu xa này!”

Giọng chỉ trích ngọt ngấy đương nhiên không có bất cứ tác dụng gì, huống chi cánh tay đang che đậy của nữ nhân trong lúc vô tình khiến cho một bên nụ hoa càng thêm nhô cao, vừa lúc trở thành nhị hoa một đóa hoa mẫu đơn. Nam nhân lại gần ngậm lấy, nước miếng thấm ướt áo yếm khiến nụ hoa càng thêm rõ ràng, nam nhân càng thêm ra sức liếm láp, bàn tay cũng càng thêm dùng sức xoa nắn một bầu vú khác.

Thân thể Mộ Bối Nhi vốn kiều quý, cho dù trên người mặc vải dệt mềm mại nhất vẫn cảm thấy thô ráp, nam nhân còn không biết nặng nhẹ như vậy khiến nụ hoa của nàng nóng rát đau đớn, nhưng đau đớn như vậy lại xen lẫn một loại khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm qua, khiến nàng càng thêm không biết nên làm thế nào, chỉ có thể mềm mại khóc kêu.

“Quân, Quân Nhất Ngôn... Đau, nhẹ, nhẹ chút...”

“Gọi ta là gì?” Nam nhân ngẩng đầu, rõ ràng đối xưng hô như vậy rất không vừa lòng.

“Sao? Quân Nhất Ngôn? Ưm... Đau quá...” Không gọi tên thì gọi là gì? Nhưng mà nam nhân lại không hài lòng câu trả lời như vậy, dùng sức nhéo nụ hoa của nàng để trừng phạt.

“Gọi ta là phu quân hoặc là ca ca tốt, tự nàng chọn một cái!” Thái độ của nam nhân  rất kiên quyết, phải gọi một xưng hô trong đó mới buông tha Mộ Bối Nhi.

“Hừ!” Mộ Bối Nhi quay đầu đi, nàng mới không kêu nam nhân này là phu quân hay ca ca tốt!

“Không gọi? Vậy thì đừng có trách ta nha!” Quân Nhất Ngôn muốn chính là Mộ Bối Nhi không nghe lời, không như vậy làm sao có thể trừng phạt nàng?

Yếm là một loại áo trong cực kỳ không an toàn, bàn tay của nam nhân rất dễ dàng chui vào, vỗ về chơi đùa bầu vú và bụng nhỏ của nàng, một tay khác hoạt động trên lưng trơn nhẵn của nàng. Bàn tay của nam nhân cực kỳ nóng bỏng, từ phía sau lưng không ngừng truyền đến độ ấm làm thân thể nàng tê dại, khi nam nhân chạm vào những chỗ mẫn cảm của nàng, trực tiếp khiến vòng eo của nàng mềm nhũn, ngã vào trên ngực của nam nhân.

Cắn đầu ngón tay, nàng cố nén suy nghĩ muốn rên rỉ thành tiếng, nàng vẫn không muốn dễ dàng nhận thua với hắn như vậy.

Không biết rằng, nàng càng như vậy càng làm cho nam nhân muốn hung hăng ức hiếp nàng, muốn nàng khóc la cầu xin hắn.

Ngón tay vân vê nụ hoa nhỏ xinh, thẳng đến khi nó run rẩy cứng rắn, sưng đỏ, nam nhân thậm chí kéo sát hai bầu vú của nàng lại, nụ hoa cọ xát với nụ hoa,  cách áo yếm ngậm vào trong miệng, nhìn biểu tình nhẫn nại bằng mọi cách của nữ nhân, hắn đùa giỡn càng thêm tận hứng.

Một cái tay khác nhẹ lướt qua phần lưng, theo cột sống đột kích vào trong tập quần, trượt vào giữa khe mông, ấn thử xung quanh cúc huyệt nho nhỏ thậm chí còn đâm vào một n đốt ngón tay, Mộ Bối Nhi bị dọa đến, thân thể lập tức cứng đờ.

“Không cần, xin ngươi...”

“Vậy nàng có nghe lời hay không?”

Mộ Bối Nhi sao có thể không đáp ứng, dùng sức gật đầu, sợ lần đầu tiên đã bị nam nhân bạo hoa cúc.

“Vậy nàng muốn gọi ta là gì?”

Trên mặt nam nhân nở nụ cười tà mị đắc ý, Mộ Bối Nhi không thể không cúi đầu, lí nhí gọi một tiếng “Phu quân”.

“Bốp” một tiếng, nam nhân dùng sức đánh vào mông nàng: “Kêu lớn tiếng chút!”

“A... Phu quân...”

Cuối cùng lần này cũng khiến nam nhân vừa lòng, xoa xoa cánh mông bị đánh sưng đỏ: “Ngoan, nương tử phải nghe lời phu quân nói, phu quân mới có thể chơi nàng sung sướng, biết không?”

Không đợi Mộ Bối Nhi trả lời, nam nhân trực tiếp kéo tập quần của mình xuống, lộ ra côn thịt vô cùng lớn, nói nàng: “Đây là cái gì của phu quân?”

“...” Mộ Bối Nhi xấu hổ đến mức, vốn dĩ không dám nhìn cự vật kia, càng đừng nói trả lời vấn đề càng mắc cỡ hơn này.

“Không trả lời ta sẽ trực tiếp làm nàng!” Một tay cầm cự vật của mình, khống chế đỉnh côn thịt vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của nữ nhân, chất nhầy tràn ra dính ở trên môi, cảm giác từng bước từng bước làm bẩn tiên tử như vậy làm nam nhân càng thêm khó có thể tự giữ, lần thứ hai khống chế sức lực, đánh vài cái ở trên mặt nàng, lưu lại vài dấu vết hồng hồng.

“Ta nói, ta nói, đây là côn thịt lớn của phu quân... Hu hu hu... Ngươi cái tên xấu xa này, ngươi đã vừa lòng chưa? Vì sao ngươi lại nhục nhã ta như vậy?” Câu trả lời đè ép khiến Mộ Bối Nhi suy sụp, nàng thẹn thừng đến mức muốn chui xuống đất, cuối cùng nhịn không được khóc lớn lên, tay nhỏ liên tục đánh vào nam nhân.

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù không hề có hình tượng khóc lớn như vậy cũng vô cùng động lòng người.