Không bao lâu sau Lam Bối Nhi và Âu Bằng tổ chức hôn lễ, dưới sự không ngừng nỗ lực của Âu Bằng, Lam Bối Nhi mang thai, tuy rằng chưa đến tuổi pháp luật cho phép, không thể đăng ký kết hôn nhưng ý tứ hai bên chính là tổ chức hôn lễ trước, chờ đủ tuổi rồi lại đi lãnh chứng là được.
Còn về kết cục của Lý Thấm Tuyết, cuối cùng vẫn trốn không thoát, trở về vận mệnh vốn có, vấn đề chẳng qua là thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Cô ta cho rằng mang thai là có thể dây dưa với Âu Dương Phong, ai biết Âu Dương Phong vốn không hề để bụng. Anh ta gặp được rất nhiều chuyện như vậy, mỗi lần chỉ cần cho ít tiền để cho các cô xoá sạch đứa bé là được, thật sự không được anh ta không ngại dùng biện pháp mạnh.
Nhưng mà nữ chính cũ dù sao cũng là nữ chính, cô ta dùng một chút thủ đoạn đã đuổi cô bé bên cạnh Âu Dương Phong đi, nhưng mà sau đó mọi chuyện vẫn bị bại lộ, Âu Dương Phong tức giận ép buộc cô ta xóa bỏ đứa bé, ngay cả một đồng cũng không cho cô ta.
Sau khi sinh non, thân thể của Lý Thấm Tuyết không bằng lúc trước, lại không có tiền để điều dưỡng thân thể, hơn nữa còn đắc tội một gia tộc lớn căn bản không có một công việc nào tốt để làm, bất đắc dĩ lại phải làm công việc đời trước để duy trì cuộc sống.
Nhưng mà những người hơi có thể diện đều biết cô ta đắc tội nhà Âu Dương và nhà họ Lam, ai dám muốn cô ta? Chính vì vậy cho dù cô ta làm em gái sô pha cũng nghèo khó hơn so với đời trước, có thể duy trì một ngày ba bữa cơm đã không tồi.
Cô ta già nua đặc biệt nhanh, sau đó cũng không có người nào muốn nữa, cái ngày cô ta bị chủ nhà đuổi ra, quần áo tả tơi như một bà lão bảy tám chục tuổi, đứng ở dưới ánh mặt trời run bần bật.
Một đứa nhỏ nghịch ngợm chạy tới cho cô ta một cái hamburger, cô ta cảm động không thôi, ngồm ngoàm ăn cái bánh, nhìn đứa bé chạy đến trước mặt ba mẹ. Bánh hamburger trong tay cô ta lập tức rơi xuống mặt đất, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
“Mẹ ơi, con vừa mới cho bà lão kia một cái hamburger đó nha!”
“Đừng tưởng rằng làm ít chuyện tốt là có thể khoe khoang, đêm nay vẫn phải chép sách!”
“Bối Nhi, em để cho con chơi một chút đi!”
“Không được, anh như vậy là nuông chiều con!”
Một nhà ba người chậm rãi đi xa..