Lam Bối Nhi biết Lý Thấm Tuyết có khả năng sẽ còn hậu chiêu nhưng mà không nghĩ tới Lý Thấm Tuyết lại dùng phương pháp cũ kỹ như vậy, chính là bắt cóc Âu Bằng. Từ khi phát hiện Âu Bằng không thấy đến bây giờ, anh đã mất tích ít nhất hai giờ.
Giữa những ngón tay cô có một cây bút đang nhảy múa, trong đầu không ngừng tính toán những thủ đoạn mà Lý Thấm Tuyết có khả năng sử dụng với Âu Bằng, có lẽ cũng chỉ có như vậy mới có thể hơi áp chế được sự nóng nảy trong lòng cô.
“Lão đại, đã xác định được địa điểm, anh rể đang ở trong một trường học bỏ hoang ở ngoại ô!”
Lam Bối Nhi nhìn qua người thủ lĩnh của đám tiểu đệ, trường cô học cũng không phải là trường học bình thường, tiểu đệ tụ tập lại đương nhiên cũng không phải người thường, nhân tài các lĩnh vực đều có.
Ngay khi gặp được nữ chính cũ, Lý Thấm Tuyết, cô đã vô cùng không yên tâm, trộm để thiết bị truy tìm trên người Âu Bằng để phòng ngừa vạn nhất, cuối cùng bây giờ cũng có tác dụng.
“Rất tốt, đi!”
Ra lệnh một tiếng, các tiểu đệ đều rất hưng phấn! Phải biết rằng sau khi lão đại yêu đương bọn họ cũng chưa hề đánh được một trận nào ra hồn, hôm nay bộ dáng này của lão đại là thật sự tức giận, đối phương không chết cũng tàn! Làm sao bây giờ, bọn họ thật kích động!
Bởi vì đường xá và trường học đều bỏ hoang nên bọn họ chậm trễ gần một tiếng rưỡi, Lam Bối Nhi biết Lý Thấm Tuyết sẽ không tổn thương Âu Bằng nhưng trong lòng vẫn ngăn không được lo lắng. Đã nói sẽ bỏ thuốc kết quả vẫn hút hết diếu này đến điếu khác khiến mặt đât đầy tàn thuốc.
“Lão đại, tìm được rồi!” Một tiểu đệ thở hồng hộc chạy tới, chỉ về một phương hướng, vừa ngẩng đầu đã không thấy ai trước mặt: “Anh rể... Tình huống không tốt lắm...”
Lúc Lam Bối Nhi đuổi đến, tình huống của Âu Bằng thật sự không tốt, gương mặt đỏ bừng, quần áo hỗn loạn, càng đừng nói trên người anh còn nằm bò một người phụ nữ không ngừng dùng thân thể cọ lên người anh!
Một sợi dây thần kinh trong đầu đứt đoạn, Lam Bối Nhi nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Lôi người phụ nữ này ra cho tôi!”
Người phụ nữ này đúng là Lý Thấm Tuyết, cô ta cũng là bộ dáng bị hạ xuân dược, thần chí không rõ. Có lẽ là vì không muốn cho Âu Bằng hoài nghi, cho nên cũng nhẫn tâm tự hạ thuốc chính mình.
Không thể không nói, Lý Thấm Tuyết tính kế khá tốt, thủ đoạn cũng không kém, đáng tiếc có một Lam Bối Nhi biết cốt truyện khiến cô ta thua toàn bộ!
Tìm được Âu Bằng rồi phải giải xuân dược cho anh mới là trọng điểm, Lam Bối Nhi cũng mặc kệ người phụ nữ giống như một bãi bùn lầy trên mặt đất, trực tiếp khiêng người đàn ông của mình lên rồi rời đi.
“Bối Nhi... Bối Nhi...”
Giống như biết Lam Bối Nhi đang ở bên cạnh, người đàn ông vốn dĩ đang cắn răng nhẫn nại không nhúc nhích bắt đầu các loại quấy rầy với Lam Bối Nhi, trong miệng không ngừng kêu tên Lam Bối Nhi, hạ thân cứng rắn như sắt còn đỉnh bên hông Lam Bối Nhi khiến cô ngồi bên cạnh cực kỳ không thoải mái.
Hung tợn trừng mắt nhìn mấy tiểu đệ muốn xem náo nhiệt vài lần, đến khi bọn họ cụp mi cúi mắt cô mới thu hồi ánh mắt, trấn an người đàn ông cực kỳ không an phận: “Ngoan, về đến nhà thì tốt rồi...”
“Bối Nhi... Bối Nhi... Anh nhớ em... Chỉ cần em...”
Tác dụng của thuốc khiến lời nói của anh cũng mơ hồ không rõ, chỉ có Lam Bối Nhi ngồi sát mới nghe rõ, trái tim vốn dĩ nóng nảy đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Chỉ cần người đàn ông này không rời khỏi cô, cô lập tức cảm thấy mỹ mãn.
Bị bỏ lại ở trong phòng học, một người phụ nữ vẫn đang bị xuân dược tra tấn như cũ, quần áo trên người cô đã bị chính mình cởi ra gần như sạch sẽ, ngón tay ở giữa hai chân không ngừng đâm vào rút ra...
“A? Lão đại, ở đây có một người phụ nữ đang phát xuân!”
Một đám học sinh nhuộm tóc nhìn qua như thanh niên bất lương vây quanh Lý Thấm Tuyết, sau đó một người nhuộm tóc màu đỏ, vẻ mặt phách lối, tính khí nóng giận bước vào.
Nếu Lam Bối Nhi ở chỗ này lập tức sẽ phát hiện ra người đàn ông này không phải ai khác, đúng là người đàn ông nhỏ tuổi nhất của Lý Thấm Tuyết sau khi trùng sinh, Âu Dương Phong.[QR][diendanlequydon]
Chương 26
Hiện tại Lý Thấm Tuyết gặp ai, sau đó sẽ như thế nào, Lam Bối Nhi không biết cũng không muốn biết, toàn bộ tinh thần của cô đều tập trung trên người Âu Bằng, sợ Âu Bằng nghẹn hỏng nên cô cũng chỉ có ở trên xe giải quyết một lần cho anh trước.
Xe hơi màu đen, từ bên ngoài nhìn không thấy cái gì nhưng bên trong thỉnh thoảng truyền ra một ít âm thanh nặng nề và chấn động quy luật vẫn đủ để cho người khác suy nghĩ miên man bất định...
Một đám tiểu đệ: A ~~~ Thời tiết đêm nay thật tốt ~~~ Mặt trời thật lớn nha ~~~ bọn họ cái gì cũng không biết nha ~~~
“Ưm... A...”
Lam Bối Nhi ôm đầu Âu Bằng, Âu Bằng thần trí không rõ, khi làm tình dựa hoàn toàn vào bản năng, đầu chui vào trong ngực cô lập tức gặm cắn trên cổ và xương quai xanh của cô, da thịt lỏa lồ bên ngoài bị gặm toàn bộ, có lẽ ngày hôm sau sẽ thấy một trận xanh tím.
Cô có chút không thích ứng hừ nhẹ ra tiếng, hơi hơi ngửa đầu chấp nhận động tác của anh, mặt mày phong tình vô hạn, chỉ tiếc nuối duy nhất có thể nhìn ra chính là người đàn ông lại bị bỏ thuốc.
“Bối Nhi... Bối Nhi... Anh khó chịu... Thật là khó chịu...”
Người đàn ông không ngừng cọ vào cô, sự nóng bỏng từng chút từng chút chiếm lĩnh cô, cố tình lúc này người đàn ông sống chết cũng không cởi được thắt lưng của mình, chỉ có gọi tên người mình yêu.
“Ngoan, em lập tức cho anh...”
Ngón tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng, với vào trong quần lót, nhẹ nhàng vuốt ve dương vật đã sưng to đến mức sắp nổ mạnh. Ngón tay cầm thân gậy di chuyển trên dưới, móng tay nhẹ nhàng gãi mạnh vào lỗ nhỏ không ngừng chảy ra chất lỏng, mỗi khi chọc vào đỉnh, anh thoải mái đến mức thân mình run rẩy.
Cặp môi thơm tới gần bên tai anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, không nhẹ không nặng cắn vành tai anh: “Thoải mái hay không?”
Không đợi anh trả lời, một tay cởi quần áo anh ra, trên đó nồng nặc mùi nước hoa, cô vô cùng ghét bỏ, cầm quần áo vứt xuống nền xe, ngón tay nhéo nụ hoa, xoa tròn lôi kéo nó, hàm răng nhẹ nhàng cắn vào cơ bắp rắn chắc của anh, cắn ra một loạt dấu răng nhàn nhạt vô cùng sắc tình.
“A... Thoải mái, quá thoải mái... Bối Nhi... Còn muốn...”
Đôi mắt mở to tràn ngập sương mù, cực kỳ giống con thú cưng bé nhỏ chờ đợi yêu thương, trái tim Lam Bối Nhi mềm nhũn: “Thật là không có cách nào với anh...”
Ấn anh lên ghế, ngồi khóa ở bên hông anh, chân tâm hơi hơi ướt át nhẹ nhàng nâng lên, trên dưới nghiền nát dương vật còn bị trói buộc. Đôi tay vuốt ve sau lưng, trước ngực, bụng nhỏ của anh... Nhưng mà chậm chạp không chịu an ủi đồ vật càng thêm phấn chấn bừng bừng kia...
Bốn môi tương điệp, cái lưỡi thơm tho chui vào miệng của anh, trêu chọc quấy nhiễu cho đến khi anh đuổi theo cái lưỡi nhỏ thơm tho, hút duẫn một trận mới bỏ qua. Sau khi hôn môi, khóe miệng hai người tất cả đều là nước bọt tràn ra nhưng không kịp nuốt xuống.
Cảm giác được thân thể của anh căng thẳng, cô dùng sức nhéo nụ hoa của anh, chân tâm ngồi thật mạnh lên dục vọng của anh. Cách mấy lớp vải, đỉnh của dương vật cực lớn hơi hơi đâm vào hoa huyệt của cô, thậm chí Lam Bối Nhi còn cảm giác được của huyệt bị đâm mở ra một chút.
Bị kích thích như vậy, cuối cùng anh nhịn không được, toàn bộ tinh dịch bắn ra bên trong quần, ngực phập phồng, không ngừng phát ra tiếng thở dốc trầm trọng.
“Bối Nhi...” Giọng nói khàn khàn vẫn bao hàm tình dục nồng đậm như cũ, Âu Bằng chỉ khôi phục một chút thần trí nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, đồ vật ở hạ thân giống như thổi bong bóng, lần thứ hai phồng lên, thậm chí so với lúc trước càng có tinh thần hơn!