Editor: QR - diendanlequydon
Có chút ngoài ý muốn nhưng lại đúng tình hợp lý.
Người đàn ông thành khẩn cầu hôn, cơ bắp trên mặt cũng run rẩy, đôi mắt của anh không dám hoàn toàn nhìn Bối Nhi, có thể thấy được anh có bao nhiêu khẩn trương, có bao nhiêu hy vọng Bối Nhi sẽ đồng ý.
Bối Nhi cũng không làm anh thất vọng, chỉ trầm mặc một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Thần quả thực không thể tin được hai mắt của mình, anh sửng sốt khoảng mười mấy giây mới phản ứng lại, Bối Nhi đã đồng ý với anh rồi!
Cả ngày Diệp Thần đều chìm đắm trong trạng thái cười ngây ngô.
Tốc độ của Diệp Thần cũng rất nhanh, phát thiệp cưới rộng rãi, dự định tổ chức hôn lễ vào cuối tháng này.
Bối Nhi thờ ơ lạnh nhạt, cô suy nghĩ tại sao Lâm Thư còn chưa tới, cô thật sự rất nhớ Lâm Thư.
Gần đây cô hoàn toàn không vực dậy nổi tinh thần, Diệp Thần còn tưởng rằng cô mệt mỏi, trời mới biết mỗi ngày cô chính là ăn ngủ, ngủ ăn, tỉnh dậy nhìn Diệp Thần bận rộn, mệt cái gì?
Chính là kết hôn với người không thích căn bản chỉ là không muốn đóng góp ý kiến mà thôi, thậm chí cô còn cự tuyệt chụp ảnh cưới, hoàn toàn làm lơ ánh mắt thất vọng không thôi của Diệp Thần lúc ấy.
Chờ đến ngày tổ chức hôn lễ, cầm một bó hoa màu tím nhạt, mặc một bộ váy cưới cúp ngực trắng tinh, cô chỉ lẳng lặng đứng thẳng, xinh đẹp giống như một bức tranh vẽ.
Không ít người nhìn mà hoa mắt, sôi nổi cảm thán ở trong lòng, cũng chỉ có nhan sắc như vậy mới có thể lung lạc được trái tim của vị đại thiếu gia nào đó, khó trách vị đại thiếu gia này có thể vì cô trở mặt với nhà họ Lâm.
Chờ đến khi mời cô dâu lên làm lễ, mọi người đều nhìn vào một người con gái đẹp tuyệt trần một mình đi trên thảm đỏ. Không có người đỡ tay cũng không có hoa đồng cầm góc váy cho cô. Chỉ bước tới thong thả như vậy, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, khi góc váy trắng tinh góc thoáng qua bên cạnh bọn họ cũng là lúc thoáng qua trái tim bọn họ, để lại những gợn sóng lăn tăn.
Khi cha xứ đọc ra lời kịch kinh điển kia, cô có chút thất thần, cô nghe thấy Diệp Thần kiên định nhưng lại cưỡng chế cảm xúc vui vẻ nói một tiếng: “Tôi đồng ý.”
Ngay khi hỏi cô, cô trầm mặc. Trái tim của Diệp Thần dâng lên tới cổ họng, cô nhìn nụ cười thấp thỏm của Diệp Thần.
“Tôi...”
“Chờ một chút!”
Lâm Thư mặc một bộ âu phục màu trắng, ưu nhã thong dong xuất hiện ở cửa, vừa lúc cắt đứt lời Bối Nhi muốn nói.[QR][diendanlequydon]
“Lâm Thư, hôm nay là ngày hôn lễ của tôi với Bối Nhi, anh không cần quấy rối!” Diệp Thần ngay lập tức không kiên nhẫn, che trước mặt Bối Nhi, giống như làm như vậy anh mới có thể ngăn cản ánh mắt tình ý miên man của hai người khi đứng đối diện nhau.
“A? Tôi nhớ rõ Bối Nhi là vị hôn thê của tôi!” Lâm Thư không hề nhượng bộ, lập tức đi đến trước mặt Bối Nhi, vươn tay: “Bối Nhi, chúng ta về nhà đi!”
Diệp Thần rất muốn tiến lên đánh gãy bàn tay chướng mắt kia nhưng mà anh làm không được, anh cũng muốn biết cuối cùng Bối Nhi sẽ chọn ai.
“Diệp Thần, câu hỏi lúc nãy của cha xứ, câu trả lời của tôi là...” Bối Nhi dừng một chút, trong mắt Diệp Thần lộ ra sự mong đợi: “Tôi không đồng ý!”
Bàn tay ngọc ngà đeo bao tay ren đặt vào trong bàn tay dày rộng của Lâm Thư.
“Diệp Thần, ba năm qua, từ đầu đến cuối tôi chưa từng yêu anh chỉ có hận nhưng từ giờ trở đi tôi cũng không hận anh nữa. Từ nay về sau anh chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của tôi, không tiếp xúc với nhau nữa.”
Đến tận khi Bối Nhi đã rời đi thật lâu, Diệp Thần vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
Cách trả thù tốt nhất chính là cho hy vọng sau lại đạp vỡ.
--- -------- ngoại truyện nhỏ ấm áp --- -------
“Lâm Thư.”
“Sao?”
“Vì sao anh đến trễ như vậy?”
“Từ khi em nói muốn muốn học thiết kế trang sức lại hỏi thăm rất nhiều tin tức về Diệp thị, anh đã biết em muốn làm gì!”
“Hừ, nói giống như anh rất hiểu biết em vậy đó!”
“A? Anh thật sự rất 『 hiểu biết 』 em, còn『 hiểu biết 』 rất sâu nữa!”
“Anh! Anh không sợ em thật sự bị Diệp Thần cảm động sao?”
“Anh tin tưởng em đã có một người càng tốt như anh sẽ không lựa chọn rác rưởi như Diệp Thần!”
“Lâm Thư!”
“Sao?”
“Chúng ta đi lãnh chứng đi! Bộ quần áo này rất thích hợp để chụp ảnh.”
“... Những lời này không phải nên để anh nói sao?”
“Đi thôi!”
Thế là lần đầu tiên nhân viên công tác ở Cục Dân Chính nhìn thấy có người mặc âu phục và áo cưới tới lãnh chứng.
Ngoại truyện Diệp Thần: Người phụ nữ trong lòng Diệp Thần
Hôm nay là năm thứ nhất Bối Nhi rời đi, anh thường xuyên nhớ tới lúc trước khi Bối Nhi còn thuộc về anh, nụ cười dịu dàng của cô giành cho anh.
Nhưng mà người phụ nữ này bị anh tự tay tặng đi, đẩy cô vào vòng tay của người khác, từ đây lúc sau cô chỉ mỉm cười dịu dàng với người đàn ông kia.
Sau khi Bối Nhi đi, anh mới phát hiện chính mình lại không có một tấm ảnh bình thường của Bối Nhi, chỉ có một tấm ảnh chụp nghiêng do người của anh phái đi theo dõi chụp được. Một tấm ảnh chụp chính diện duy nhất còn bị Lâm Thư chắn một nửa, nhìn qua đặc biệt thân thiết.[QR][diendanlequydon]
Cũng do bức ảnh này đã làm anh đẩy Bối Nhi ra.
Anh thường xuyên hồi tưởng lại xem lúc nào thì anh bắt đầu chú ý đến cô, lúc nào bắt đầu thích cô, thậm chí lúc nào thì bắt đầu yêu cô.
Anh đối với bộ dáng trước kia của Bối Nhi đều mơ hồ, loáng thoáng nhớ rõ Bối Nhi trước kia rất ngoan ngoãn và sợ hắn, mỗi lần ở trên giường đều sẽ khóc.
Bối Nhi trong mắt anh tươi sáng lên là từ ngày anh thấy cô mặc tạp dề hỏi bánh kem cô làm ăn ngon không.
Dáng vẻ kia của cô rất giống một người phụ nữ, lúc sau càng ngày càng giống.
Sẽ cười dịu dàng với anh, sẽ nấu cơm cho anh, sẽ lo lắng anh.
Anh thường xuyên nghĩ nếu anh vẫn luôn không phát hiện được sự dịu dàng của Bối Nhi, lúc này có thể Bối Nhi vẫn ở bên cạnh anh hay không?
Lúc sau chính là hiểu lầm, anh hiểu lầm cô.
Sau đó, Bối Nhi đã trở lại, xinh đẹp nổi tiếng làm người khác không rời mắt được.
Trong giây phút kia anh đã biết vì sao anh chậm chạp không buông bỏ được sự dịu dàng của cô, thì ra anh đã thích nụ cười dịu dàng kia từ lâu.
Muốn cái gì thì phải dùng hết mọi thủ đoạn để có được, đây là gia huấn của nhà họ Diệp, là chân lý anh thờ phụng từ nhỏ.
Thế là anh thiết kế một vòng tròn bẫy rập, không rõ ràng nhưng càng dễ dàng để Lâm Thư tự mình chui vào đi. Đó chính là quan tâm quá sẽ bị loạn, anh phái cơ sở ngầm ở nhà họ Lâm báo với Lâm Thư ‘anh em của anh ta đã xảy ra chuyện’.
Cho dù hắn biết Lâm Thư rất nhanh sẽ biết cái này chỉ là bẫy nhưng chút thời gian này cũng đủ để anh có được Bối Nhi.
Bối Nhi đã trở lại nhưng không phải là Bối Nhi trước kia.
Cô mang theo đầy người hận ý tới trả thù anh.
Anh lại bởi vậy biết được một Bối Nhi không hề giống trước, Bối Nhi như vậy càng khiến anh thêm mê muội vì cô, rồi anh yêu cô.
Thế sự cũng không khó liệu, chẳng qua chính anh không nghĩ tới mà thôi.
Bối Nhi đi rồi, lúc đi đã mang theo trái tim của anh.
Hai bên không còn gặp nhau, từ nay về sau chân trời góc biển đều là người lạ.
Đây là sự miêu tả chân thật hai người bọn họ, lại một lần nhìn thấy cô khi đó cô đã là vợ của Lâm Thư, xa xa nâng ly, ánh mắt khi nhìn hắn rõ ràng xa lạ.
Anh đã quên mất cảm giác đau lòng,bởi vì anh sớm đã đau đến chết lặng.
Trên tay anh ma sát một tấm ảnh chụp đã có từ rất lâu, nếu nhìn kỹ lập tức sẽ phát hiện người phụ nữ trong tấm ảnh lúc cười rộ lên có chút tương tự với Bối Nhi.
Người phụ nữ này là mẹ của anh.
Mẹ anh cũng không phải vợ của gia chủ nhà họ Diệp mà là tình nhân.
Mẹ anh là con gái của thế gia thư hương, ôn thuần hiền lương, đáng tiếc gặp gỡ gia chủ nhà họ Diệp.
Chỉ một thiết kế nhỏ đã khiến người con gái đàng hoàng chưa từng biết đến tình yêu yêu ông, rồi vì ông mà chưa kết hôn đã có thai, quyết liệt với gia đình, bị ông dưỡng bên ngoài.
Khi còn nhỏ Diệp Thần chỉ biết ba mình rất bận, không có thời gian ở cạnh anh, cũng may anh còn có mẹ.
Mẹ sẽ trang trí trong nhà rất ấm áp, sẽ làm đồ ăn ngon cho anh, sẽ cười với anh thật dịu dàng.
Thẳng đến một ngày, của nhà anh bị đạp bay một cách thô bạo, mẹ giấu anh dưới gầm giường, phủ khăn trải giường xuống tận mặt đất hoàn toàn che khuất anh.
Anh nghe thấy những giọng nói vô cùng hung ác của những người đó và tiếng gào phẫn nộ của mẹ, sau đó chính là một trận âm thanh nặng nề đánh vào cơ thể,
Anh nhớ kỹ lời mẹ nói, không cần lên tiếng, không cần đi ra.
Rồi sau đó chính là âm thanh xé rách quần áo, mẹ tuyệt vọng kêu to, tiếng cười của những người đàn ông ghê tởm đó cùng với tiếng đánh vào thân thể liên miên không dứt. Một người đàn ông phẫn nộ chửi bậy, cuối cùng anh không nghe thấy giọng nói của mẹ nữa.
Đợi một lúc lâu, đến tận lúc không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, anh mới bò ra.
Ánh mắt đầu tiên chính là máu, một giường máu.
Mẹ của anh giống như búp bê vải bị hư anh chơi chán, bị người ta tùy ý mà vứt ở trên giường, toàn thân đều là máu.
Anh ngồi ở trong vũng máu, cạnh mẹ của mình, bởi vì những lúc cha không ở mẹ sẽ tới làm bạn với anh, mẹ nói đêm đã khuya có người ở bên cạnh sẽ không lạnh.
Anh sợ mẹ lạnh.
Chờ đến cha anh tới, anh đã đói đến hôn mê, khi tỉnh lại đã ở Diệp gia.
Từ đây anh không còn có cảm giác ấm áp đến tận lúc Bối Nhi nợ nụ cười với anh, anh mới tìm về cái cảm giác này.
Nhưng mà anh lại lần nữa đánh mất.
Lúc này, rốt cuộc tìm không trở lại