Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 4 - Chương 25: Ngoại truyện: H, ngược




Editor: QR - diendanlequydon

Hôm nay Bối Nhi rất vui vẻ, cuối cùng cô có thể cởi bộ váy ngủ chỉ một màu xám trên người ra, có lẽ bản tính của những cô bé luôn thích xinh đẹp và không thích mặc quần áo giống những người khác, cô được trang điểm thật sự xinh đẹp.

Cô gái trẻ tuổi không cần phải trang điểm cầu kỳ, làn da căng mịn của tuổi trẻ chính là lớp trang điểm thích hợp nhất, cho nên vốn dĩ Bối Nhi chỉ là thay đổi một bộ quần áo màu sắc tươi đẹp đã rất xinh đẹp rồi.

Cô mới mười ba tuổi căn bản không biết bản thân sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cô cho rằng sẽ nhìn thấy bầu trời cao trong xanh, sống những ngày được mặc quần áo mới, có đồ ăn ngon giống như các dì luôn chăm sóc các cô đã nói như vậy, trên mặt mang theo sự đợi chờ và ngây thơ, không biết chuyến đi này của mình sẽ gặp những chuyện gì.

Cô được đưa đến một căn phòng lớn, từ hôm nay trở đi cô sẽ ở nơi này, trong tương lai cô cũng không thể bước ra khỏi nơi này một bước.

Tham quan xong phòng ở, ăn xong điểm tâm dì Tần làm, cô ngồi ở trên sô pha chờ chủ nhân tương lai, đáng tiếc chờ đến khi cô dựa vào tay vịn ngủ rồi cũng không chờ được chủ nhân trở về.

Bối Nhi ngủ mơ mơ mang màng, cảm giác có người chạm vào cô, đôi tay kia di chuyển trên người cô, cô muốn tránh ra lại phát hiện tay của mình đã bị trói lại, hoang mang rối loạn mở mắt ra lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ không có cảm xúc của một người đàn ông, anh cũng đang nhìn cô.[QR][diendanlequydon]

“Chủ, chủ nhân?” Trước khi tới cô đã nhìn qua ảnh chụp của chủ nhân tương lai, chỉ là cô không nghĩ tới ngoài đời so ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều, nhưng cảm giác của cô lại âm u lạnh lẽo giống như khi còn nhỏ nhìn thấy rắn độc.

“Tỉnh? Vừa đúng lúc, tỉnh sẽ chơi đùa tốt hơn!” Diệp Thần lạnh lùng cười, đánh giá lễ vật mới của hắn, rất vừa lòng đối với cách trang trí nãy giờ của mình, lễ vật mà, không phải cần lấy nơ lụa cột lại hay sao?

Bối Nhi không biết bị người cởi quần áo từ lúc nào, nơ lụa màu đỏ cột cô ngồi trên một cái ghế dựa, đôi tay vòng qua chỗ tựa lưng, bị trói ở phía sau, hai chân mở ra, trói ở trên hai tay vịn, cặp ngực nho nhỏ bị dây lụa xiết chặt, bị ép buộc nhô lên, còn có một đoạn dây lụa đặc biệt vắt ngang qua chỗ bình thường cô hay đi tiểu.

Người buộc dây hình như là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm và kỹ thuật gì, Bối Nhi cảm giác cánh tay và bắp đùi của mình đã tê liệt, chỗ đi tiểu cũng là bị siết chặt đau đớn, cô có chút sợ hãi, không biết cô đã làm sai chuyện gì mà bị trói lại như vậy.

Sau khi Diệp Thần thưởng thức đủ bộ dáng luống cuống sợ hãi của Bối Nhi, kéo chặt dây lụa cột vào dưới ghế, vốn dĩ dây lụa đã được kéo căng, sau khi siết chặt biến thành một sợi dây nhỏ, mảnh thẳng tắp, khảm vào bên trong tiểu huyệt, Bối Nhi lập tức đau đớn, hét lên một tiếng, hình như Diệp Thần cảm thấy như vậy còn chưa đủ, trong tay vừa thả vừa siết, dây lụa ma sát vào da thịt non mịn.

“Chủ, chủ nhân, đau... A... Thả, thả Bối Nhi... Cầu xin người... A...” Xen lẫn tiếng kêu đau đứt quãng, Bối Nhi khóc lóc cầu xin Diệp Thần tha thứ, thân thể cô bất tri bất giác xảy ra biến hóa, nơi đó rất đau,nhưng lại có chút hơi ngưa ngứa, không ngừng co rút lại, Bối Nhi thậm chí cảm giác được nơi đó ẩm ướt, cô có chút khó xử, nghĩ rằng đó là nước tiểu.

“Chậc chậc chậc, rõ ràng rất sướng, vì sao lại muốn tôi buông ra chứ?” Diệp Thần nhìn thoáng qua tiểu huyệt đang không ngừng phân bố chất lỏng, sờ soạng một chút, quả nhiên cả ngón tay đều là chất lỏng dinh dính, nhét ngón tay vào trong miệng Bối Nhi, ra lệnh: “Đồ đĩ nhỏ lẳng lơ cẩn thận liếm sạch sẽ cho tôi, cô nhìn xem cô chảy bao nhiêu dâm thủy!”

Bối Nhi bất đắc dĩ ngậm lấy ngón tay Diệp Thần, ngón tay kia ở trong miệng của cô không an phận mà quấy nhiễu, thậm chí đụng tới tận cổ họng khiến cô cảm thấy từng đợt buông nôn, cô rất không thoải mái, đôi mắt cũng hồng hồng, nước mắt chưa hề dừng lại, lại không biết chính bộ dáng nhu nhược đáng thương này càng khiến người ta càng muốn tàn phá cô, chà đạp cô.

Sau khi ngón tay rút ra, Bối Nhi lập tức ho khan, cặp ngực cũng run run theo, Diệp Thần nhịn không được nâng lên, tuy rằng nhỏ nhưng kích thước phát triển ban đầu cũng khá tốt, hình dạng có thể nói hoàn mỹ, đặc biệt là cảm xúc rất tốt, chạm vào mịn màng mềm mại, làm người ta nhịn không được muốn phá hư, muốn cho da thịt trắng nõn trơn mềm này biến thành màu đỏ tươi, đến lúc đó nhất định sẽ rất đẹp.

Thế là Diệp Thần hành động thuận theo suy nghĩ của mình, ngón tay đè ép bầu ngực, dùng sức cắn lên phía trên, đến khi trong miệng xuất hiện mùi tanh mới buông ra, vừa lòng nhìn dấu răng của mình, lần thứ hai cúi xuống liếm liếm màu đỏ tươi phía trên, nhấm nháp.

“A... Ô ô... Đau... Chủ nhân... Không cần...”

Bối Nhi đau đớn chỉ biết hít không khí, nước mắt chảy càng nhiều nhưng không có cách nào ngăn cản người đàn ông bạo hành, trong tiếng rên rỉ thống khổ của cô, người đàn ông bình tĩnh há miệng cắn xuống tạo thành dấu răng trên cơ thể cô, mỗi một vết cắn đều chảy máu.

Máu chảy càng nhiều, người đàn ông càng hưng phấn, sự âm u trong mắt càng ngày càng nồng đậm, một tay cởi bỏ quần của mình, lộ ra dương vật thật lớn, đỡ tới gần tiểu huyệt, không hề lưu tình đâm vào đến tận cùng.

“A a a...” Thân thể vẫn còn ngây ngô làm sao chịu được sự tra tấn như vậy, Bối Nhi chỉ cảm thấy phía dưới của mình bị người mạnh mẽ xé rách thành hai nửa, đau đớn vô cùng.

“Chậc chậc, tại sao lại không chảy ra dâm thủy, nhanh chóng chảy nhiều dâm thủy ra!” Tiểu huyệt của Bối Nhi rất chặt, dương vật của Diệp Thần bị cắn chặt, di chuyển vô cùng gian nan, hơn nữa tuy rằng tiểu huyệt của Bối Nhi phân bố chất lỏng nhưng phân thân của người đàn ông quá lớn, căn bản không kịp có tác dụng bôi trơn, người đàn ông tức giận đánh mạnh vào mông Bối Nhi, nhanh chóng để lại mấy dấu tay đỏ ửng.

“A.... Ưm... Đau quá...” Mặc kệ khắp cơ thể đều đau đớn nóng rát, vì để bản thân tốt một chút, cô thử thả lỏng huyệt thịt phía dưới, muốn cho người đàn ông sớm kết thúc trận tra tấn này.

Mới vừa thả lỏng một chút, người đàn ông đã chờ không kịp mở rộng chỗ kết hợp của hai người, đâm vào rút ra, huyệt thịt nho nhỏ bị đâm đến sưng đỏ, không ngừng có chất lỏng màu hồng nhạt chảy ra, không biết đó là máu xử nữ hay là máu chảy ra từ miệng vết thương bị xé rách, theo động tác đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh, dâm thủy và máu chảy ta bị ma sát tốc độ cao biến thành bọt biển màu hồng nhạt, ở chỗ hai người kết hợp bắn ra ngoài.

Không biết bị đâm vào bao nhiêu lần, thể lực Bối Nhi dần dần chống đỡ hết nổi, cô còn bị trói, tay chân đã không có tri giác, hơn nữa mất máu quá nhiều, cô hôn mê, lúc ngất xỉu trong bụng còn bị bắn vào chất lỏng nóng bỏng.

Diệp Thần nhíu mày, món đồ chơi này thật sự không chơi được, hắn còn chưa có tận hứng, cô đã hôn mê.[QR][diendanlequydon]

Cởi bỏ dải lụa trên người Bối Nhi, bị cột chặt trong thời gian quá dài, trên người Bối Nhi để lại vết dây thật sâu, hơn nữa vết thương còn chảy máu, Diệp Thần phát hiện hắn lại cứng, thế là ném người lên trên giường, lại một lần nữa làm vận động.