Editor: QR2 – diendanlequydon
Đại xà đưa nàng tới một cái động oi bức, ẩm ướt, buông nàng xuống, sau đó đi ra ngoài, ngâm tới một ít thảo dược vào, cách khá xa nhìn nàng.
“Cho ta sao?” Hải Bối Nhi chỉ những lá thảo dược đó, lại chỉ chính mình, nhận ra trong đó có một ít dùng để trị liệu vết thương.
Đại xà không có phản ứng.
Thật ra sau khi nàng bình tĩnh lại, nàng cảm giác được con đại xà này sẽ không có ý định thương tổn nàng, lập tức lớn mật sử dụng thảo dược mà đại xà cho để chữa thương, đại xà ở bên cạnh thấy hành động của nàng, cái đuôi lắc qua lắc lại có chút sung sướng.
Nàng không có gì đáng ngại, chủ yếu là da bị tróc ra một mảng lớn, vết thương nóng rát, nhìn qua thấy máu chảy đầm đìa rất kinh khủng, cho thảo dược vào miệng nhai sau đó đắp lên miệng vết thương, lập tức cảm thấy lạnh lạnh, rất thoải mái.
Xem ra thảo dược đại xà tìm hiệu quả rất tốt, Hải Bối Nhi còn có tâm tình suy nghĩ mang một chút về bộ lạc để xem Tế Tự A Mỗ có biết hay không?
Đại xà cuộn tròn ở một bên động, giống như sợ Hải Bối Nhi chạy trốn, cái đuôi cẩn thận canh ở cửa động, đôi mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hải Bối Nhi.
“Có đồ ăn không? Ta có chút đói bụng.” Hải Bối Nhi chỉ bụng của mình, làm động tác ăn.
Đại xà nhìn một lúc sau đó rít một tiếng với Hải Bối Nhi rồi ra khỏi động.
Hải Bối Nhi phỏng đoán đó là cảnh cáo nàng không cần có suy nghĩ chạy trốn, bất quá nàng thật sự cảm thấy rất kì quái vì sao đại xà này lại không ăn nàng, ngược lại còn tìm thảo dược rồi lại tìm đồ ăn cho nàng?
Không nghĩ ra vậy thì không nghĩ, không biết xà dẫn nàng tới chỗ nào, cũng không biết bọn Kim Bằng có thể tìm thấy nàng hay không?
Sau khi đại xà trở về ném cho nàng hai con thỏ rồi mới lại cuộn tròn về tư thế lúc trước, tiếp tục nhìn Hải Bối Nhi.
Nhìn con thỏ có thoi thóp, Hải Bối Nhi yên lặng thương tiếc một lúc rồi mới suy xét nên ăn như thế nào nhưng mà có một vấn đề mấu chốt đó chính là không có đồ để đốt lửa!
Thế là Hải Bối Nhi lại khoa tay múa chân một phen, tỏ vẻ chính mình không thích ăn thịt tươi, muốn đi ra ngoài tìm thứ có thể đốt. Không biết một người một thú làm thế nào có thể thương lượng, cuối cùng đại xà vẫn nhượng bộ, Hải Bối Nhi có thể ra khỏi động, đại xà đi theo sau lưng nàng.
Cũng may hiện tại củi khô héo vẫn có rất nhiều, tìm chút cỏ khô và cành khô dùng dây leo bó lại, định để đại xà giúp nàng đưa về trong động.
“Răng rắc” một tiếng, Hải Bối Nhi lập tức quay đầu lại, lập tức thấy đuôi của đại xà cuốn một cây đại thụ, dấu vết mới xuất hiện nói cho nàng biết đây là cây lúc nãy bị bẻ gãy. Hải Bối Nhi càng khẳng định không thể đắc tội với đại xà, nàng nhìn lướt qua vòng tuổi của cây kia, ít nhất cũng hai trăm năm…
Đại xà đặt cây đại thụ ở trước mặt Hải Bối Nhi, còn thuận tiện cuốn mấy dây leo cũng đặt trước mặt nàng.
…
Nàng đột nhiên hiểu rõ, giống như thấy nàng bó cành khô, đại xà muốn hỗ trợ, cho nên…
Hải Bối Nhi cười khổ, nhịn không được dùng tay chân giải thích với đại xà rằng nàng không cần cây đại thụ như vậy, muốn đốt cháy cũng cần có thời gian rất lâu có được hay không?...
Tuy rằng Hải Bối Nhi đã giải thích vì sao không cần cây đại thụ nhưng mà nó vẫn cảm thấy thật ủy khuất, vì sao lại không cần? Rõ ràng so với những thứ kia to hơn rất nhiều…
Chờ đến khi ăn được thịt thỏ nướng, thật sự là rơi lệ đầy mặt, không phải vì cuối cùng cũng lấp đầy được bụng, vui quá mà khóc, mà sự thật là… Không có muối quá khó ăn…
Lang Kỳ, Hổ Hùng và Kim Bằng, cho dù các ngươi rất thích động tay động chân ta cũng sẽ không ghét bỏ các ngươi nữa, giờ mới phát hiện có các ngươi mới là hạnh phúc…